[Ngủ thêm Năm Trăm Năm] tên thật là Niên Tự, còn trẻ tuổi mà là một thiếu gia nhà giàu trầm và khiêm tốn.
Không hút thuốc, uống rượu, bạn gái cũng chẳng bạn trai, tiêu chí sống là: “Người giữ đạo đức trong giới thiếu gia.”
mấy năm gần đây cũng tâm trí để bận tâm mấy chuyện đó nữa, ai mà đêm nào cũng mất ngủ, sắc mặt vàng vọt, cơ thể tiều tụy, mắt đỏ ngầu như mắt thú… thì điều ước duy nhất trong đời chính là ngủ một giấc thật ngon.
Mà thời gian năm ngoái chính là giai đoạn trạng thái nhất suốt mấy năm qua. Không rõ nguyên nhân là gì, nhưng , mỗi khi xem livestream của Kiều Kiều thì khả năng ngủ th.i.ế.p sẽ tăng cao hơn nhiều, một thậm chí ngủ liền một mạch hơn năm tiếng đồng hồ!
Tuy chỉ một như thế, nhưng đủ để day dứt mãi quên.
Vì thế khi tham gia tiệc sát trư thái ở nhà Kiều Kiều, giữa trời đông giá rét, khoác một lớp áo dày cộm, khác chỉ thấy gầy yếu, tiều tụy một chút chứ cũng phát hiện gì bất thường.
Chỉ bản , mùa hè mặc đồ mỏng, thậm chí còn chẳng dám bước khỏi cửa.
Bởi vì với cái dáng vẻ gầy như que củi , chỉ soát vé nhiều khi tàu cao tốc, mà còn từng bất ngờ báo cáo là nghiện ma túy…
c.uộc đời dần trở nên bất lực, mà bản cũng ngày một bực bội, nóng nảy.
Tuần , tính tổng cộng chỉ ngủ đúng 5 tiếng.
Dậy khỏi giường thì đầu óc c.uồng, yên gì cũng thể thấy tiếng tim đập thình thịch như sắp quá tải, mắt khô đến mức như thể võng mạc sắp bong , điện thoại cầm trong tay, dù là video ngắn truyện chữ, cũng thể khiến tập trung quá năm phút đồng hồ.
Chỉ những video hoặc livestream dán nhãn [ASMR] ru ngủ mới thể giúp chợp mắt vài phút trong thời gian ngắn.
Suốt kỳ nghỉ Tết, Kiều Kiều livestream ít, buộc về nhà đối mặt với họ hàng, họ thao thao bất tuyệt mấy bài thuốc dân gian thề sống thề c.h.ế.t nhưng thực tế chẳng tí tác dụng nào…
Bực bội, lo lắng, đủ thứ cảm xúc dồn nén, để giờ đây tháng Ba , ngay cả việc xem livestream để ngủ cũng còn hiệu quả như .
Vừa khéo, hôm nay Kiều Kiều đăng tin tuyển dụng.
Nói thật thì, lương tháng là 1 ngàn 2 12 ngàn thì với Niên Tự cũng chẳng khác biệt gì mấy. Nhà sống bằng nghề cho thuê bất động sản, cha đến giờ vẫn nghỉ hưu, mỗi tháng đều vác chùm chìa khóa lớn tuần từ khu sang khu …
Tóm , thiếu tiền.
Cho nên ngay khi Kiều Kiều livestream xong, Trương Yến Bình phụ trách lọc từng tin nhắn trong hậu đài, thuận tiện ưu tiên trả lời vị đại ca top 1 luôn luôn tặng quà trong livestream mỗi :
[Chỗ lương cao, nên cũng yêu cầu gì đặc biệt, việc , lười biếng là .]
[ mà Năm Trăm Năm, thật sự tới ? Ở đây là ký túc xá 4 một phòng đó, nhà ăn cũng chỉ là đồ ăn bình thường, đặc sản nhà . Anh chịu ?]
Anh vẫn còn nhớ, vị đại ca top 1 đến dự tiệc sát trư thái khi tuy trông hòa đồng, dễ gần, nhưng thực tế cũng dùng hạng thương gia hoặc hạng nhất. Ký túc 4 bọn họ, e là chắc phù hợp…
Niên Tự khẽ khổ.
Lúc cùng đường thì đừng là phòng 4 , khi đống rác cũng sẵn sàng chui ngủ một giấc. Giờ đây chỉ còn đặt hy vọng phong cảnh làng quê mới , mong rằng thể ngủ hai ba tiếng đồng hồ là cũng mãn nguyện !
Hoặc là…
Trong lòng vẫn còn một tia mong chờ nho nhỏ.
Năm ngoái từng trúng thưởng một trụ ngải cứu, khi đốt lên, ngủ một giấc thật sâu suốt cả đêm!
Với nhà Kiều Kiều, cây ngải cứu đó lẽ chỉ là món quà nhỏ sản xuất đại , nhưng với thì… quý giá chẳng khác nào cứu mạng.
Anh đến chỗ Kiều Kiều lúc , một là thử xem phong cảnh nơi đây giúp ích gì , hai là…
Muốn trực tiếp bàn bạc với bác sĩ Tiểu Quách và Tống Đàm, liệu thể hái ít ngải cứu mùa xuân , cho một trụ ngải?
Bao nhiêu tiền cũng , cứ báo giá là xong.
Nếu thật sự đợi đến mùa hè như bác sĩ Quách nhắn WeChat, e là đến lúc đó cũng sắp phát điên .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lúc , Niên Tự khung tin nhắn, thấy hồi âm từ Trương Yến Bình, liền truy hỏi thêm một câu:
[Vậy coi như trúng tuyển hả?]
Cố chấp ghê thật? Trương Yến Bình nghĩ nghĩ, lẽ cũng đúng như Lục Xuyên : tiền tới trải nghiệm c.uộc sống thôi mà.
Anh trả lời: “, trúng tuyển . Hẹn ngày tới thì bọn thể đón, nhưng cũng cần một tờ giấy chứng nhận sức khỏe ở bệnh viện nữa nhé.”
Niên Tự vé máy bay: “Vậy thì mai .”
Giờ đến sân bay vẫn kịp chuyến 8 giờ 15 tối, rạng sáng sẽ đến sân bay Hoa Thành, thành phố bên cạnh Vân Thành, tìm một bệnh viện gần đó kiểm tra sức khỏe kiểu cấp cứu, lấy giấy chứng nhận xong tàu cao tốc đến Vân Thành…
Thuận lợi thì sáng mai 9 giờ thể đến làng Vân Kiều .
Anh thật sự thể chịu đựng thêm nữa.
Trương Yến Bình vẫn hiểu hiệu suất của một mắc chứng mất ngủ mà thiếu tiền sẽ đáng sợ đến mức nào. Nghe đối phương “ngày mai”, còn tưởng là mai mới bắt đầu xuất phát, nên cũng vội, đáp :
“OK, xem thêm hồ sơ khác nữa nhé.”
Anh tiếp tục lướt qua tin nhắn trong hậu đài, như “Năm Trăm Năm” chỉ hỏi vài câu thôi, cũng nghiêm túc gửi cả hồ sơ qua email. Anh cố gắng từng cái một, gạch gạch đánh dấu, chọn chín khác ngoài “Năm Trăm Năm”.
Tuy c.uối cùng giữ mấy , nhưng dù chỉ năm , thì ca đêm cũng sẽ bớt căng .
Mãi đến sáng hôm , khi ăn sáng xong, đang tản bộ loanh quanh, ngẩn ngơ luống hoa nơi vài mầm cây non đang vươn lá…
Thì một chiếc taxi dừng ngay cửa nhà.
Trương Yến Bình thoáng sửng sốt, sáng sớm thế , ai ?
Quay đầu thấy một quen thuộc bước xuống xe, còn lôi theo vali của từ cốp . Nhìn thấy thì chút căng thẳng, nhưng c.uối cùng vẫn :
Thao Dang
“Giám đốc Trương, đến .”
Bộ não vốn lanh lẹ của Trương Yến Bình lúc bỗng lag hẳn một nhịp, lên chức giám đốc hồi nào ?
Còn đến cái gì? Chẳng hôm qua mới tuyển ? Làm gì ai mà nhiệt tình tới ?
Tống Đàm lúc thấy tiếng taxi cũng ngoài, thấy “Năm Trăm Năm”, cô cũng nhịn mà liếc đồng hồ.
9 giờ 08 sáng.
“Anh…” cô chần chừ: “Ở gần đây lắm ?”
“Không ,” Năm Trăm Năm sắc mặt tiều tụy, môi trắng bệch, nhưng nụ vẫn ôn hòa: “Tối qua từ Lệ Thành tới.”
Lệ Thành! Dù bay cũng mấy tiếng đồng hồ đấy!
Trương Yến Bình hít ngược một khí lạnh!
Cái độ nhiệt tình , ai mà ngờ là đến cái công việc lương tháng 1200 chứ? Rõ ràng là kiểu việc vàng lương 120 ngàn ! Chậm một bước là khác giành mất luôn!
Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ đành gọi Kiều Kiều: “Lại đây, đưa nhân viên mới của nhà , lớp trưởng một trong lòng em, về ký túc xá sắp xếp nghỉ ngơi .”
Kiều Kiều lập tức phấn khích hét to: “A! Lớp trưởng của em!”
“Phải,” Trương Yến Bình chỉ tay về phía xe: “Anh suốt đêm chắc chắn ngủ bao nhiêu. Anh về nhà in hợp đồng, em dẫn về phòng, để ngủ một giấc .”
Nhìn đôi mắt đầy tơ m.á.u, sắc mặt tiều tụy, chẳng khác nào thức trắng ba đêm liền!
Nếu mang theo chứng nhận sức khỏe, Trương Yến Bình thật sự còn dám nhận .