Rau xà lách xào lên lập tức co , nếu là loại mua ở chợ thì hai cây chắc đủ cho một đĩa.
hôm nay Vương nhanh tay hái xuống hai cây xà lách to căng mọng, c.uống rau bẻ một cái giòn tan, lá thì xanh non mướt mắt, cho chảo xào lên y như hiệu quả của ba bốn cây ngoài chợ cộng .
“Con cũng lắm đó, Vương Dương Dương!”
Mẹ Vương bưng đĩa rau xà lách lên bàn rạng rỡ: “Loại hạt giống lát nữa cho một ít nhé, cũng trồng thử ban công.”
Vương Dương Dương đang bưng cơm , thật sự hiểu: “ hạt giống với đợt là cùng một loại mà ? Hồi đó còn chê con trồng gì nữa mà.”
Lần đó đúng là cô trồng, mà chẳng mong chờ gì, chỉ vì tiếc lãng phí hạt giống.
Dù thì đợt đầu trồng xà lách, cây mọc thưa thớt, mỗi cây chỉ lèo tèo vài ba lá, xào một đĩa cũng gom bảy tám cây, trông thưa tội.
So với đợt đúng là một trời một vực, như thể... biến đổi gen!
Điều đó cũng khiến Vương ngớ .
Bà suy nghĩ quá trình trồng . Vì hiệu quả , nên bà cho lệ, thậm chí ươm mầm mà rắc thẳng hạt chậu.
Ai ngờ cách một tháng , cây thế !
Bà bưng đĩa cánh gà kho , tiện tay hỏi: “Có con bón phân ?”
Vương Dương Dương thở dài: “Con nào thời gian ! Công ty mới bận c.h.ế.t, ngay cả tưới nước còn chẳng kịp nữa là, , hình như phân thật.”
“Con nhớ là đây trúng thưởng trong livestream của Kiều Kiều, một bao phân dê, dùng phân nền , nên con chôn hết cái chậu to .”
Livestream của Kiều Kiều?!
Mẹ Vương lập tức bắt đúng điểm mấu chốt: “Cái Kiều Kiều đó hả? Là cái... cái bán rau chân vịt ?!”
“ !” Vương Dương Dương gật đầu, bao rau chân vịt đó chính là đầu tiên cô thử đặt mua, mua về còn mắng một trận, vì tính khá đắt.
Chưa kể rau còn dính đầy bùn đất, lá úa vàng cũng nhặt bỏ. Siêu thị thì sạch sẽ, sáng , còn rẻ hơn nhiều.
mua thì Vương vẫn lẩm bẩm đem rửa sạch, xào lên thử, ngờ , giống rau chân vịt bò sát đất tuy , lúc nhận hàng lá còn xám xám, trông như rau già.
khi xào lên thì lá xanh mướt, mềm mại, bỏ miệng cần nhai kỹ cũng cảm nhận vị ngọt mát đặc trưng của rau chân vịt...
Tóm !
“Ngon quá !”
Sau bữa ăn hôm đó, Vương lập tức trở mặt, còn giục Vương Dương Dương mua thêm: “Mua nhiều ! Mua thêm 10... thôi 30 cân , trụng nước bỏ tủ đông, để dành nhúng lẩu thì hết ý luôn!”
Vương Dương Dương: …
Hồi đó, cô vẫn còn là fan mới, hiểu Kiều Kiều nhà bao nhiêu sức hút. Vào livestream tham quan một vòng, kêu gọi vài câu, kết quả nhận về là hàng loạt lời ai oán của fan khác.
[Chỉ cô mua rau chân vịt ?]
[ đó! chẳng qua mua 100 cân là vì thích thôi!]
[Lúc bán là đền đáp fan mà! Nếu đền đáp fan thì gì giá đó?]
[Cậu ! Bình thường còn khó mua , chỉ vì đền đáp fan mà chỉ bán 20 phần.]
[Tức c.h.ế.t , nhiều fan mới thế chứ?! Nếu bọn họ, còn thể mua 10 cân nữa kìa!]
Làn sóng ai oán c.uồn c.uộn, Vương Dương Dương kẹt giữa, vốn định thốt con “30 cân” để chủ shop chấn động, c.uối cùng chỉ thể câm nín rút lui.
Từ đó cô hiểu một điều, khác là livestream bán hàng, còn Kiều Kiều chỉ đơn giản là “phát phúc lợi” cho fan mà thôi.
…
Nay nhắc chuyện , hai con đĩa rau xà lách bàn, hai lời mà gắp ngay một đũa.
Chốc lát , cả hai , “Món rau …”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ngon thật đấy!!!
So với rau chân vịt mà họ từng nhớ, thì đúng là kém một chút. nếu so với loại thường mua ở siêu thị, thì rau đúng là hơn hẳn mấy tầng cấp !
Điều đó cho hai con ăn mà mất hết cả tự tin.
Liệu… liệu khi nào rau xà lách ngon là do hạt giống ?
nghĩ đến mấy món đồ nhà Kiều Kiều bán, cái độ tranh mua đến mức nào, và cả bao phân bón trúng thưởng …
Nghĩ thế nào cũng thấy thể bỏ qua !
Hai âm thầm suy tính, gắp liên tục, đến mức đĩa cánh gà kho bên cạnh sắp nguội, còn đĩa rau xà lách thì sạch bóng.
lúc đó, Vương đưa một quyết định:
“Vương Dương Dương, con hỏi thử trong livestream đó xem, nếu mua 10 bao phân giảm giá ?”