Cuộc Sống Làm Nông Của Tống Đàm

Chương 1280: Công nhân trang trại mới. (1)



Trần Khê vừa xuống xe, mới bước chân về đến nhà, đã thấy một bóng người cao lớn chạy ào ra:

“Anh! Anh ơi! Em đói rồi!”

Anh ta còn chưa kịp đứng vững, thì trong bếp đã vọng ra một tiếng gào:

“Đói đói đói! Ngày nào cũng như quỷ đói đầu thai ấy! Trưa ăn hai tô to lận, giờ lại đói rồi! Tao đúng là tạo nghiệt mới đẻ ra cái giống này…”

Sắc mặt Trần Khê lập tức sa sầm.

“Mẹ, chẳng phải con đã đưa tiền ăn rồi sao? Trần Trì nó muốn ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu, đừng có để con không ở nhà là nó bị đói.”

“Ai đói? Ai đói hả?!”

Người trong bếp nhanh chóng cầm cái xẻng bếp lao ra, thấy anh ta là chửi om sòm:

“Mày giờ trong tay có chút tiền rồi, là không coi cha mẹ ra gì đúng không? Nó cao to vậy là tự mọc lên à? Uống sương mà lớn chắc?!”

“Không phải tao, là tao, cái người mẹ này nuôi nó à? Cái gì là không cho nó ăn no? Nó ngày nào cũng như heo, như quỷ đói đầu thai! Mày nói không ăn no là không ăn no chắc?!”

Trần Trì thấy mẹ với anh trai cãi nhau, lúc này chỉ đứng tại chỗ, thân hình cao lớn co rút lại, đầu cúi thấp, động tác thành thục vô cùng.

Trần Khê nhìn cảnh đó, trong lòng lại dâng lên một trận chua xót.

Nhưng anh ta cũng không còn cách nào khác.

Vì người trước mắt, là mẹ ruột của hai anh em họ.

Cha mẹ ruột còn thế, thì đừng mong người ngoài tốt hơn.

Nhà họ vốn chỉ là một hộ dân tiêu biểu trong thôn núi, nhưng trớ trêu thay, em trai Trần Trì từ khi sinh ra bị sốt một trận, tỉnh dậy thì đã trở thành một đứa trẻ thiểu năng.

Cậu chỉ biết nói mấy câu đơn giản, đến giờ vẫn chưa biết gọi điện, may mắn duy nhất là tính tình không bạo lực, ngược lại dưới năm tháng bị cha mẹ mắng chửi, lại càng rụt rè nghe lời.

Trần Khê từng phục vụ trong quân đội nhiều năm, đến khi xuất ngũ, anh ta chọn lấy tiền về nhà cũng chỉ vì không yên tâm về cậu em này.

Nào ngờ mang tiền về, cha mẹ thì trước mặt cười nói ân cần, nhưng hễ nhắc đến Trần Trì là lấp lửng cho qua.

Ngày hôm sau, anh ta mời tiệc trong thôn, hỏi thăm khắp nơi mới biết: mẹ anh ta đã đem Trần Trì giao cho một ông thầu công trình cùng làng.

Công bằng mà nói, vì cùng làng nên ông thầu kia cũng không đánh mắng gì.

Chỉ là…

Khi Trần Khê tìm đến nơi, thì thấy em trai mình đang vác một bao xi măng và gạch đá nặng trịch từ tầng 7 khu tập thể cũ không có thang máy, giữa mùa hè nắng gắt, bước từng bước chậm rãi đi xuống.

Vai đã sưng vù cao lên, mặt mũi đen nhẻm, mặc một cái áo ba lỗ rách bươm, môi trắng bệch không chút m.á.u, vậy mà vừa thấy anh ta vẫn cười ngây ngô.

Hỏi trưa ăn gì? Thì bảo ăn hai cái bánh bao to.

Lòng Trần Khê nghẹn lại cay đắng.

Vì Trần Trì bẩm sinh đã như thế, từ nhỏ tới lớn, dù có ăn cơm trắng chan canh rau nguội đi nữa, vóc dáng cậu vẫn ngày một cao lớn.

Mẹ anh ta nói Trần Trì ăn hai chén mỗi bữa, anh tin, nhưng hai bát cơm trộn chút canh rau hay nước cơm loãng, ăn mãi như thế thì gọi gì là ăn?

Còn lương, công việc vác gạch vác rác xây dựng như thế không rẻ, thậm chí ông thầu kia còn có thể xin được khoản trợ cấp từ chính phủ vì sử dụng lao động khuyết tật.

Thế mà tiền công của Trần Trì chỉ có 2000 tệ, và đều bị cha mẹ lấy sạch.

Trần Khê hít sâu một hơi, trở về nhà chất vấn: sao lại như thế? Anh ta rõ ràng mỗi tháng đều gửi tiền về… không nói gì nhiều, chỉ nuôi ăn mặc cho Trần Trì thôi là đủ rồi.

Nhưng vừa mở miệng, cha mẹ anh ta đã nổi đóa ngay.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Giống hệt như hôm nay…

“Nuôi nó ăn mặc?! Mày nghĩ đơn giản quá ha! Tụi tao hai người lớn không làm gì, chỉ ở nhà canh chừng nó chắc?!”

“Trần Trì không cần canh! Từ hồi bảy tám tuổi đã biết ở nhà một mình ngoan ngoãn rồi! Cho nó cục đất sét chơi cũng đủ nghịch cả buổi chiều.”

“Mày nói không cần là không cần chắc?! Sao mày không ở nhà mà trông nó đi? Ờ thì mày tiền đồ rộng mở đi kiếm tiền, tao sinh nó nuôi nó mấy chục năm, giờ còn phải hầu hạ nữa à?”

“Tao nói cho mày biết, Trần Khê, đừng có tưởng có tiền rồi là cánh cứng! Tao là mẹ mày, cha mày là cha ruột của mày, mày nhìn cái thằng ngốc làng bên đi, nhà người ta cũng gửi nó lên nhà máy làm rồi…”

“Trần Trì tao có gửi không?!”

Giọng bà ta lớn đến mức khiến cả xóm trên dưới đều kéo ra xem náo nhiệt. Bên cạnh có người thì thầm:

“Chẳng phải bà ta muốn gửi nó đi nhưng không gửi nổi sao? Người ta nói kiểm tra gắt gao, không nhận nữa rồi mà…”

Trần Khê mím c.h.ặ.t môi.

Bởi vì từng có sự việc trước đó, nên bây giờ anh ta luôn mang theo cả căn cước công dân của Trần Trì bên người, lại còn nghiêm khắc dặn cha mẹ rằng nếu không tìm thấy em, anh ta sẽ báo cảnh sát… thế nên họ mới chịu yên phận lại một chút.

Quay đầu nhìn Trần Trì, thấy cậu vẫn ngoan ngoãn núp phía sau lưng anh ta, thân hình to cao rõ ràng chẳng ai che nổi, vậy mà vẫn rụt rè nắm lấy vạt áo anh ta, cẩn thận đến đau lòng.

Trần Khê đưa tay lau mặt, dứt khoát kéo cậu ra ngoài:

“Về thành phố ở với anh đi, anh tìm việc…”

Chưa nói dứt câu, đã nghe mẹ anh ta hừ lạnh một tiếng:

Thao Dang

“Dắt theo một thằng ngốc đi xin việc, mày tưởng dễ lắm chắc! Ở quê nó còn biết nghịch đất cả buổi, chứ lên phố, thử nhốt nó một ngày không làm gì coi xem được không?”

“Mẹ!”

Trần Khê c.uối cùng cũng nhịn không nổi, lớn tiếng quát:

“Trần Trì là con của mẹ, là con ruột mẹ sinh ra đấy! Con không yêu cầu mẹ ngày nào cũng ở nhà chăm nó, nhưng mẹ ít ra cũng cho nó ăn một bữa đàng hoàng chứ?!”

“Quần áo giày dép của Trần Trì, không phải là đồ người ta cho, thì cũng là con mua, cha mẹ chưa từng bỏ ra một đồng. Mỗi ngày nó ở nhà cũng không rảnh rỗi gì, đào núi, xây nhà, c.h.ặ.t cây, dọn vườn… không phải đều là nó làm sao?!”

“Thế mà mẹ đến một bữa cơm nghiêm chỉnh cũng không muốn nấu cho nó!”

“Giờ con dẫn nó đi, mẹ lại nói ra những lời khó nghe thế này…”

Anh ta tính khí cứng cỏi, nhưng mẹ anh ta còn dữ hơn. Bà ta lập tức ném cái xẻng bếp xuống đất, rồi ngồi bệt luôn xuống nền:

“Trời ơi là trời, tôi tạo nghiệt gì đây? Nuôi hai thằng con trai mà chẳng bằng người ta vô sinh tuyệt tự…”

Vừa khóc rống lên, đám hàng xóm đến xem lại bắt đầu thấy khó xử.

Trần Khê đã quá quen với cảnh tượng này, lòng dạ từ lâu đã chai sạn.

Lại quay sang nhìn Trần Trì, thấy cậu vành mắt đỏ ửng, cúi đầu nhìn mình, bàn tay nhỏ cẩn thận thả vạt áo ra.

Bởi vì mỗi lần như vậy, kết quả c.uối cùng đều là phải nhượng bộ.

Trần Khê đột ngột nhắm mắt lại, rồi quay người nắm c.h.ặ.t lấy cánh tay em trai:

“Đi! Anh dắt em đi!”

Phía sau lập tức vang lên tiếng chửi rủa của mẹ anh ta:

“Đừng cản nó! Cứ để nó đi! Tao xem thử coi nó dắt theo thằng ngốc này làm ăn được gì! Rồi cũng có ngày quay về mà cầu xin tao thôi, ngay cả mẹ ruột mà còn không tin, thì tin ai được nữa?!”

Trần Khê sững lại một giây, rồi sải bước rời đi, không hề quay đầu lại.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com