Mai Thu Hương nghĩ đến việc nếu Đông Chiếu không còn, ả thậm chí còn không bằng một vị phi tần trong hậu cung.
Vẻ mặt ả thoáng dịu đi. Nhưng ngữ điệu của ả vẫn còn dấm dẳng khó chịu:
- Nhớ lại trước đây, ta và ngươi từng thân thiết biết bao, nay vị trí của chúng ta cũng như nhau. Không biết lòng trung thành của ngươi có còn giữ được như cũ hay không?
Ta hiểu, Mai Thu Hương không chỉ lo lắng về việc ta có còn trung thanh hay không. Điều mà ả ta đang bận tâm nhất chính là ghen tức với việc ta được thăng chức, ả sẽ không thể nào chịu nổi việc ngang hàng với một nô tỳ hèn mọn như ta.
Quan niệm về tôn ti trật tự của Mai Thu Hương thật ra cũng vi diệu như dáng vẻ tiên nữ của ả vậy. Đối với ả, không có ai có thể thanh cao hơn ả, cho dù là người ở vị trí cao hơn ả thì cũng chỉ như ngang hàng mà thôi; nhưng những ai đã ở vị trí bên dưới vị trí của ả thì luôn là người thấp kém, hèn mọn.
Ta hít sâu một hơi, khảng khái cất tiếng:
- Chủ tử mãi mãi là chủ tử của ta. Thu Nguyệt sẽ vì người mà làm tất cả.
Thế nhưng, chủ tử của ta không còn là Mai Thu Hương nữa, và mãi mãi sẽ không bao giờ là ả ta nữa. Chủ tử của ta chính là đất nước Đông Chiếu. Thu hẹp hơn một chút nữa, người có thể làm chủ cuộc đời của Thu Nguyệt ta, chỉ có bản thân của ta mà thôi.
Tuy nhiên, trong lòng của Mai Thu Hương vẫn luôn mặc định ta là cung nữ hèn mọn thấp kém chỉ biết đặt ả ta là trung tâm như trước. Thế nên, ả tin ngay vào lời cam đoan trung thành với “chủ tử” của ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Còn ta, ta cũng làm đúng theo lời cam đoan của mình, dốc hết tâm hết sức để làm tất cả vì “chủ tử”. Ta muốn đưa cuộc đời của ta lên vị trí cao hơn, vững chắc hơn, từ đó, giúp nước Đông Chiếu có thêm thời gian để hồi phục hơn sau chiến tranh.
Con gái Đông Chiếu thân thể mềm mại, da trắng như tuyết, dung mạo đẹp đẽ.
Huống chi ta biết cách làm hoàng thượng thêm hứng thú, còn biết điều chế hương liệu bí truyền.
Kiếp trước ta làm ra những mùi hương khác nhau đưa cho Mai Thu Hương để tăng hứng thú, khiến hoàng thượng say mê, không thể buông bỏ.
Kiếp này, ta không chia sẻ bất cứ thứ gì với ả.
Thế nên, với dáng vẻ thanh lãnh lạnh lùng, Mai Thu Hường chỉ khiến hoàng thượng chán ghé. Ngược lại, hoàng thượng càng ngày càng mê mệt ta, thường xuyên lật thẻ bài của ta.
Tiếng hoan ái trong cung điện của ta truyền đến tai của Mai Thu Hương, đáp lại, từ bên đó lại thường vọng ra tiếng đập phá đồ đạc.
Ta biết Mai Thu Hương không thể ngồi yên.
Kế hoãn binh đã không còn hiệu quả, ả ta quyết định không vòng vo nữa, chắc chắn ả sẽ chủ động tấn công.
Quả nhiên, thời gian sau đó, Mai Thu Hương thường múa dưới trăng, đàn bên hồ, muốn tạo nên những cuộc gặp gỡ lãng mạn với hoàng thượng. Ta nhìn những trò tranh sủng của ả ta mà chỉ nhẹ nhàng mỉm cười. Ta biết, rồi thì ả ta cũng sẽ thất bại trong cay đắng mà thôi.