Mấy chữ “nói lời vĩnh biệt” này khiến Mai Thu Hương hoảng loạn đến không còn lý trí mà gào thét lên:
- Không, không, bản cung không thể chết, bản cung là công chúa Đông Chiếu, ngươi chỉ là một cung nữ thấp hèn. Cho dù bây giờ ngươi được phong phi thì sao chứ? Với thân phận từng là nô tỳ như thế, ngươi không thể gánh vác sứ mệnh hòa thân, ngươi sẽ không được thánh sủng lâu dài, chắc chắn sau này trong hậu cung cuộc sống của ngươi sẽ luôn bất ổn, bốn bề thọ địch. Cho nên, Thu Nguyệt à, ngươi cứu bản cung đi. Chỉ cần ngươi tha mạn cho bản cung, sau này bản cung sẽ giúp ngươi, giúp ngươi tranh sủng, giúp ngươi đánh bại những nữ nhân độc ác trong hậu cung này.
Mai Thu Hương bò đến ôm chân ta cầu xin. Ta không chút thương xót đá văng ả ta ra khỏi người. Những lời cầu xin lẫn dụ dỗ của ả ta vốn chẳng thể lay động được lòng ta. Ngược lại, ta nói rõ ràng cho ả hiểu:
- Ngươi nghĩ ai cũng như ngươi, đầu óc chỉ toàn nghĩ đến chuyện tình ái và tranh sủng? Hậu cung có gì tốt, ăn thịt người không nhả xương. Ngươi còn mong chờ tình yêu của hoàng thượng Bắc Hạ? Đừng quên, chính hắn đã đem quân xâm lược đất nước của ngươi, tàn sát dân chúng Đông Chiếu. Ngươi lại vì cái gọi là tình yêu của kẻ thù với tổ quốc mà sẵn sàng bán rẻ thân mình, hãm hại đồng hương. Bọn họ ca ngợi ngươi không vướng bụi trần chỉ là cách nói hoa mỹ thôi, thật ra ngươi chính là kẻ vừa độc ác, ích kỷ lại vừa ngu ngốc.
Ta nói đến như thế mà Mai Thu Hương vẫn còn ngẩn ra có vẻ chưa hiểu, lại có phần không phục. Ta thở dài, lắc đầu:
- Ta cũng thật là, nói nhiều với kẻ ngu xuẩn như ngươi làm gì? Dù ta có nói thế nào ngươi cũng không hiểu. Kiếp sau, đầu thai làm người thông minh, làm người quang minh lỗi lạc, đừng trước mặt một vẻ, sau lưng một vẻ, khiến người khinh thường.
Mai Thu Hương bò trên đất, ban đầu nàng ta cười khanh khách, cuối cùng khóc nức nở.
Ta rời lãnh cung không lâu, thì nhận được tin Mai Thu Hương đã chết.
Trong cung của Quý phi, ta quỳ tạ ơn.
Từ khi ta vào cung, đã tỏ lòng trung với nàng ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ban đầu Quý phi cũng không hề tin tưởng ta. Chỉ đến khi ta dùng tri thức kiếp trước, giúp nàng tránh được vài lần nguy cơ của gia tộc, nàng mới xem ta là người của mình.
Mai Thu Hương khi đó được sủng ái khắp hậu cung, gây phiền hà cho nàng, ta lấy lý do lật đổ Mai Thu Hương, đổi được sự ra cung của ta và Thu Cúc.
Lúc này, Quý phi nhìn ta, vẫn chưa thể tin được việc ta muốn rời khỏi hoàng cung:
- Ngươi thật sự bỏ được vinh hoa phú quý? Bản cung thấy hoàng thượng trong lòng có ngươi, ngươi cũng là người hiểu chuyện. Nếu không muốn ra cung, bản cung sẽ bảo đảm cho ngươi sống an lành suốt đời.
Ta quỳ mọp xuống, thành khẩn nói:
- Đa tạ nương nương yêu thương, nô tỳ tự biết bản thân không có thực lực, cũng không muốn sống gian nan trong cung, chỉ cầu một đời bình an, bình thường.
Thấy ta thành khẩn, Quý phi cũng không khuyên nữa:
- Ngươi đã quyết, ta cũng không ngăn cản. Sau khi ra khỏi cung, nếu có khó khăn, cứ đến tìm ta, hoặc đến Vân phủ, ta sẽ cố gắng hết sức giúp đỡ ngươi trong phạm vi có thể.
Quý phi là người thẳng thắn, chân thành. Nàng biết bản thân cũng khó mà chu toàn mọi lẽ nên không nói ra những lời hứa sáo rỗng. Ta thích điều này ở nàng.
Quý phi cho ta một xấp ngân phiếu dày, cộng với những phần thưởng ta tích góp được thời gian qua, sau này dù không có nghề sinh sống, cũng đủ cho ta tiêu vài đời.
Dưới sự phối hợp của Quý phi, ta giả c.h.ế.t thoát khỏi hoàng cung.