Có điều, các nàng không ai nói gì, chỉ phân phó xa phu đi theo hướng lão bà bà nói.
Cảnh sắc xung quanh ngày càng quen thuộc.
Vân Trân cũng ngày càng hoài nghi thân phận của lão bà bà.
Mãi đến khi xe ngựa dừng trước cổng Lạc Khê biệt viện.
"Được rồi, ta tới nhà rồi.
" Lão bà bà nói.
"Lão nhân gia ở đây sao?" Tử Thị kinh ngạc.
"Đúng vậy.
" Lão bà bà gật đầu, "Có điều, đây là nhà của chủ ta.
Lão bà ta chẳng qua ở tạm mà thôi.
" Thì ra là người Liễu gia.
Vân Trân và Tử Thị nhìn nhau, đều nhìn thấy suy tư của đối phương.
Thời điểm ôn dịch bùng nổ, nơi này biến thành trại bệnh dịch.
Chờ ôn dịch kết thúc, sau khi rửa sạch tòa nhà này, triều đình lại trả cho Liễu gia, trở về Lạc Khê biệt viện.
Bởi vì hiện tại bên ngoài trời còn đổ tuyết, chân lão bà bà lại bị thương, cho nên Vân Trân bảo lão bà bà ở trên xe ngựa, để xa phu đi gõ cửa.
"Hai người đúng là người tốt, lát nữa hãy cùng ta vào nhà, tránh tuyết trước đã, uống ngụm trà nóng rồi lên đường.
" Lão bà bà nói.
"Lão nhân gia, không cần khách khí như vậy, đây chỉ là chuyện nhỏ thôi.
" Tử Thị đáp.
"Cần, cần.
" Lão bà bà kéo tay các nàng, "Người Liễu gia chúng ta không thích nợ ân tình người khác! " "Ai đang gõ cửa đấy?" Đúng lúc này, cửa Lạc Khê biệt viện mở ra, một nam tử mặc kính trang màu xanh đen xuất hiện ở cửa.
Vân Trân vén rèm nhìn ra ngoài, vừa lúc chạm mắt với nam tử kia.