Sau khi tới Nam Hoang, bọn họ lại đi tiếp ba ngày, vượt qua núi non trùng điệp tới một thôn trang ở huyện Xích Thủy.
Bọn họ dừng chân ở đây một ngày, bỏ xe lên thuyền, lại đi nửa ngày, cuối cùng cũng tới Thanh Lương sơn trang ở sườn Tây ngọn núi.
Khi đỡ Trương ma ma xuống xe ngựa, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy, Vân Trân thật sự giật mình.
Thanh Lương sơn trang giống hệt cái tên của nó, vô cùng mát mẻ, còn rất cũ nát.
Vách tường sụp xuống, cửa lớn bị nghiêng, sơn tường màu đỏ bong tróc từng mảng.
Gió thổi qua, cánh cửa phát ra tiếng kẽo kẹt.
Nhưng lợi hại nhất vẫn là đám cỏ dại, sinh mệnh ngoan cường xuyên qua phiến đá mọc lên, không chỉ sinh trưởng dưới đất tốt, ngay cả trên tường, nóc nhà đều có hình ảnh của nó, theo gió lắc lư như đang cười nhạo bọn họ ngu xuẩn.
Đây căn bản không phải nơi dành cho người ở.
Vân Trân nghĩ.
Lúc này, không ai nói chuyện.
Có lẽ, mọi người đều bị cảnh tượng trước mắt dọa cho khiếp sợ.
"Không phải nói thôn trang luôn có người trông coi sao? Sao lại rách nát thành như vậy?" Trương ma ma run rẩy buông tay, hỏi.
Tô trắc phi đi đến trước mặt thôn trưởng, gật đầu với ông ta: "Lão nhân gia, làm phiền ông dẫn đường cho ta." ...! Thôn trưởng dẫn Tô trắc phi tới hậu viện.
Vân Trân đứng yên một chỗ, Tô trắc phi muốn đích thân đi sao? "Theo không?" Không biết từ khi nào, Ngụy Thư Tĩnh đã đến bên cạnh nàng.
Vân Trân ngây ra một lúc, sau đó gật đầu đi theo..