"Đê tiện sao?" Bạch Cốt cười lạnh, "Nhưng đây là lẽ đời, người mạnh sống sót, kẻ yếu bị đào thải.
Nếu muốn trách thì cũng phải trách các ngươi! Nếu các ngươi chết ở những chặng trước, lão nhân kia đã không cần phải chết." "Cưỡng từ đoạt lý!" Triệu Húc nhíu mày, "Rắn độc còn tốt hơn ngươi." "Thế sao?" Bạch Cốt trào phúng, "Ngươi có tư cách gì bình luận ta hả, Lục hoàng tử Vân Hán Quốc? Nếu ngươi cũng giống ta, từ nhỏ bị cha mẹ vứt bỏ, sau đó bị một ác ma nhận nuôi! Từ khi có ký ức, mỗi ngày đều phải làm bạn với độc dược, bị nhốt ở đầm lầy, làm bạn với thây cốt...!Tính ra, ta còn phải đa tạ ngươi.
Nếu không phải các ngươi gián tiếp giết chết Bạch Tà, ta đây cũng không có cơ hội rời khỏi đầm lầy! Bởi vậy, ta nên cảm tạ các ngươi! Nhưng, ta cũng hận các ngươi! Hận các ngươi cướp đi người ta hận nhất thế gian! Mạng của kẻ đó đó rõ ràng thuộc về ta! Cho nên, các ngươi cũng phải chết!" Nói xong, Bạch Cốt liền duỗi tay ra hiệu cho sát thủ.
Đao kiếm chói lọi từ bên hông rút ra.
"Điện hạ, Vân Trân cô nương, hai người đi mau! Để thần ở lại ngăn cản!" Lôi Tiêu bò dậy, chắn trước mặt bọn họ.
"Đi? Hôm nay các ngươi ai cũng đừng hòng đi! Lên! Giết chúng cho ta! Ai cũng không được sống!" Bạch Cốt hét lớn.
Đám sát thủ lập tức xông về phía họ.
Triệu Húc rút kiếm, che phía trước Vân Trân, bảo vệ nàng và Vương thái y lùi về sau.
Nhưng hiển nhiên đám người Bạch Cốt đã có kế hoạch từ trước, bởi vậy mới dám xuống tay với họ.
Phía trước là sát thủ từng bước ép sát, phía sau là vách đá, dưới vực sâu là một con sông.
Trong đầu Vân Trân lóe lên một suy nghĩ.
Khẳng định Bạch Cốt muốn giết họ.
Muốn cầu tình hoặc xoay chuyển con đường sống khác là không có khả năng.
Hiện tại, con đường sống duy nhất của họ chỉ có con sông chảy xiết phía sau.
Ầm.
Bọn họ đã lui đến cạnh vực thẳm, có đá lăn xuống.
"Điện hạ, lão thần đi trước một bước!" Lúc này, Vương thái y hô to một tiếng, sau đó thả mình nhảy xuống.
Rất nhanh, thân ảnh đã biến mất ở con sông mênh mang.
"Vương thái y!" Bọn họ muốn ngăn cản, đã không còn kịp.