"Thiếu gia nhà ta muốn ra khỏi thành, các ngươi ai dám ngăn cản?" Xa phu lớn tiếng.
"Mặc kệ thiếu gia nhà ngươi là ai, cho dù Thiên Vương lão tử tới cũng! " "Sao hả? Bổn thiếu gia muốn ra ngoài cũng không được sao?" Liễu Minh Cẩn vén màn xe, nhảy xuống xe ngựa, "Bổn thiếu gia chính là muốn ra khỏi thành ngay lúc này, các ngươi dám ngăn cản?" "A, là Liễu nhị thiếu gia sao! Thất kính thất kính.
" Thủ vệ nhìn thấy Liễu Minh Cẩn, lập tức thay đổi thái độ.
"Cấp trên của các ngươi là ai? Hôm nay ai trực ban?" "Là Liễu Thiệu Xương, Liễu hộ vệ!" "Thì ra là tiểu tử Liễu Thiệu Xương kia! Đúng lúc, mau kêu tên đó ra cho bổn thiếu gia! Hai tháng trước gã mượn tiền ta còn chưa trả, vừa lúc hôm nay tính sổ! " "Việc này! " "Ai ồn ào bên đó?" Lại có người tới đây, "A, thì ra là Nhị ca! Đã nửa đêm rồi, Nhị ca tới đây làm gì? Nếu muốn uống rượu, chúng ta ban ngày! " "Ai muốn uống rượu với ngươi? Mau gọi ngươi mở cửa hông bên cạnh cho ta, ta muốn ra khỏi thành một chuyến!" "Cái này! Trời đang tối, Nhị ca ra khỏi thành làm gì?" "Ta ra khỏi thành làm gì, còn cần bẩm báo với ngươi hả?" "Không phải, chỉ là muốn huynh thông cảm cho chúng huynh đệ.
Khoảng thời gian trước, trong cung mới xảy ra chuyện, cho nên phải tăng cường phòng vệ.
" Nói rồi, người nọ duỗi tay muốn đặt lên vai Liễu Minh Cẩn.
"Ai là Nhị ca của ngươi?" Liễu Minh Cẩn mất kiên nhẫn đẩy gã ra, "Ta đang sốt ruột ra khỏi thành! Mấy ngày trước mới tìm được chút thú vui cho Thái Hậu, muốn dỗ lão nhân gia vui vẻ, hôm nay cuối cùng cũng chuyển tới, ta đang vội đi kiểm tra hàng! "