Có điều trước khi mặt trời lặn, bắt buộc phải quay lại đây hội hợp với ta.
Nếu dám chạy..." Nói tới đây, Trương Sơn chỉ vào Niên Sanh, uy hiếp, "Nếu ai dám nhân cơ hội bỏ trốn, lão tử sẽ đánh gãy chân thằng nhãi này." Nói xong, ông ta liền cho xe bò đi vào sân bên cạnh.
Vân Trân nhìn Niên Sanh: "Ngươi bảo đảm cho chúng ta?" Niên Sanh gối tay sau ót, xoay người đi vào Thanh Phong Quan.
"Ông ta không sợ ngươi bỏ trốn cùng chúng ta sao?" Vân Trân nhìn theo bóng dáng hắn, hỏi.
"Ông ta sợ làm gì!" Niên Sanh phất tay, "Ta cũng không chạy." Chỉ cần có chân, sao lại không chạy? Trừ phi là hắn không muốn đi.
Vân Trân bỗng nhớ lại thời điểm mới gặp Niên Sanh, hắn nói, hắn sẽ không rời khỏi Thượng Thanh biệt trang, cho dù muốn đi, cũng không biết đi nơi nào.
Người bên trong Thượng Thanh biệt trang không có ai tốt, nhưng ít nhất cái ác độc của họ đều thể hiện ra ngoài, không giống những người ngoài kia, luôn thích đâm sau lưng người khác.