Nàng cảm giác có chất lỏng nóng bỏng theo cổ áo nàng rơi xuống, giống như động vật khát khô trên sa mạc đã lâu, cuối cùng cũng được uống một giọt nước.
Nàng thở dốc, muốn nói chuyện này không liên quan tới hắn, hắn không cần tự trách.
Nhưng không đợi nàng mở miệng, ý thức đã mất đi, hôn mê bất tỉnh.
"Tướng quân, tướng quân, không thể để họ đưa phạm nhân đi như vậy! Nếu hầu gia trách tội xuống, ta đây không sống nổi! Tướng quân, Chiến tướng quân! " Thất Công hoàn hồn, nhào tới ôm lấy chân Chiến Sơn Hà, cầu xin.
Chiến Sơn Hà chán ghét nhíu mày, một chân đá văng Thất Công.
"Ngươi không sống nổi có liên quan gì tới ta?" Hết câu, Chiến Sơn Hà cũng bỏ đi.
! Triệu Húc bế Vân Trân rời khỏi nhà giam.
Thời điểm vào hành lang bên ngoài, hắn dừng lại.
Bởi vì có người đứng trong viện lúc này.
"Túc Vương muốn đưa nghi phạm đi đâu?" Trấn Bắc Hầu nhìn Triệu Húc, hỏi.
Phía sau ông ta còn có Liễu phu nhân và hộ vệ của tướng quân phủ.
"Hầu gia, Liễu phu nhân.
" Triệu Húc gật đầu với họ, "Người trong lòng bổn vương không phải nghi phạm, mà là Vân phu nhân của bổn vương.
Cho nên, mong hầu gia tránh đường, để bổn vương đưa phu nhân của bổn vương trở về trị liệu.
" Triệu Húc dứt lời, bầu không khí ở hiện trường lập tức trở nên căng thẳng.
Ánh mắt Trấn Bắc Hầu cũng dần sắc bén.
"Vương gia, ngài có biết mình đang nói gì không?" Trấn Bắc Hầu hỏi.