" Chờ hạ nhân đều ra ngoài, Nhạn Bắc rót ly trà đưa tới trước mặt Liễu Trản Anh, khuyên giải.
Nhị công tử Liễu Minh Cẩn sớm đã rời khỏi Bắc địa, trở về kinh thành.
Mà Liễu gia ở Bắc địa, từ lần trước, Trấn Bắc Hầu phái người tới thành Quán Châu muốn đó nương nương về nhà mẹ đẻ "dưỡng bệnh", sau khi bị nương nương cự tuyệt cũng ít lui tới, hiện tại cũng chỉ có Phiêu Kị đại tướng quân Chiến Sơn Hà bớt ít thời gian tới Túc Vương phủ vấn an nàng.
Nhưng bình thường nương nương đều sẽ đóng cửa không gặp, khiến Chiến tướng quân thất vọng rời đi.
Nhìn Túc Vương vắng vẻ nương nương nhà mình, Nhạn Bắc cũng sốt ruột.
Đặc biệt là mấy ngày trước, vương gia đưa nữ nhân vốn nên chết cùng một hài tử trở về, tình cảnh của nương nương càng gian nan.
Mọi người đều đang nói đứa bé kia là hài tử của nữ nhan đó và vương gia.
Vương gia vốn không thích nương nương, cũng không thích tiểu công tử, hiện giờ nữ nhân kia trở về, còn sinh nhi tử, chỉ sợ sau này, tình cảnh của nương nương nhà mình sẽ càng hung hiểm.
Nhạn Bắc cũng vì lo lắng cho nương nương nhà nàng.
Nàng chỉ hi vọng nương nương có thể sớm ngày tỉnh táo, tự tính toán cho bản thân.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, nói không chừng một ngày nào đó danh hiệu Túc vương phi sẽ đổi chủ.
"Cút ra ngoài cho ta! Chẳng lẽ ngươi không nghe hiểu ta nói gì sao?" Liễu Trản Anh giơ tay, trực tiếp đánh đổ ly trà trong tay Nhạn Bắc, giận mắng.
"Nương nương?" Nhạn Bắc kinh ngạc.
"Cút! Cút cho ta!" Liễu Trản Anh hét lớn.
! Nhạn Bắc lui xuống.
"Nhạn Bắc cô nương, ngươi không sao chứ?" "Nhạn Bắc tỷ tỷ, tỷ chịu khổ rồi.
Vừa rồi ít nhiều cũng nhờ có tỷ, bằng không bọn muội sẽ rất thảm.
" "Đúng vậy, tình tình vương phi gần đây càng ngày càng thay đổi, chúng ta cũng không dám hầu hạ trước mặt, sợ khiến vương phi không hài lòng! " Nhạn Bắc vừa đi ra, bọn hạ nhân của Liễu Bạc Viện liền chạy tới mồm năm miệng mười mà nói.
"Ta không sao.
Nương nương cũng có nỗi khổ, các ngươi đừng để trong lòng.