"Ta có thể tự thay thuốc." "Tự ngài?" Vân Trân lập tức nổi giận lôi đình, trực tiếp ném chiếc khăn đầy máu vào chậu nước, sau đó xoay người trừng mắt với kẻ đứng sau, "Ngài chắc chắn tự ngài có thể? Vết thương ở trên lưng, sao ngài có thể tự thay thuốc? Tại sao ngài vẫn luôn như vậy, luôn thích cậy mạnh thế hả? Ngài là người phàm, không phải thần tiên, không phải vũ khí! Ngài là con người có máu thịt, có tình cảm, cũng biết đau, cũng có thời điểm không chịu nổi, vì sao cứ phải luôn giấu mình đi, cự tuyệt tất cả ý tốt?" Vân Trân rống giận một hồi, trong phòng an tĩnh lại.
Triệu Húc mở to hai mắt, khiếp sợ nhìn nàng.
"Thôi được rồi." Đột nhiên, như bạch tuột thu xúc tu về, Vân Trân dẹp bỏ tất cả lửa giận, "Là nô tỳ vượt quá giới hạn.
Những gì nô tỳ vừa nói, thiếu gia cứ coi như chưa từng nghe thấy đi." Dứt lời, nàng bưng chậu nước bỏ ra ngoài.
"Ngươi, buổi tối hãy tới..." Ngay thời điểm nàng đến cửa, phía sau bỗng vang lên tiếng của Triệu Húc.
Vân Trân không trả lời, xụ mặt bỏ đi.
Nhưng ở chỗ hắn không nhìn thấy, một nụ cười giảo hoạt từ khóe miệng cong lên..