Giống như đang giằng xé, như không cam lòng, như mắc kẹt trong mối tơ rối không sao gỡ nổi.
Bất chợt, hắn kéo mạnh,
ôm chặt lấy ta vào lòng.
"Hựu Hựu," hắn nhắm mắt lại,
"Câu thề đó… nàng nói lại một lần nữa, được không?"
Lúc ấy trong sân không có ai,
ta cũng không giấu diếm, thẳng thắn tuyên lời thề:
"Tạ Hựu ta thề trước trời cao—suốt đời suốt kiếp, chỉ yêu Dung Ngọc,
nguyện cùng chàng thủ hộ lẫn nhau, không rời không bỏ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Nếu vi phạm… võ công tàn phế!"
"Nói lại." Dung Ngọc khẽ giọng.
"Tạ Hựu ta thề trước trời cao—suốt đời suốt kiếp, chỉ yêu Dung Ngọc…"
"Nói nữa."
"Tạ Hựu ta thề…"
Ta lặp đi lặp lại nhiều lần,
đến ta ngốc thế nào cũng hiểu—Dung Ngọc đang rất bất an.
Vì thế, sau những lời thề long trọng ấy,
ta bèn bổ sung một câu đơn giản mà chân thành nhất từ trái tim:
"Dung Ngọc, chỉ cần chàng đừng làm chuyện xấu,
thì kiếp này của ta, kiếp sau của ta, đời đời kiếp kiếp…
đều là người của chàng—chàng cũng là của ta!"
Dung Ngọc hít sâu một hơi, rồi chậm rãi thở ra.
Hắn khẽ than một tiếng, như buông bỏ tất cả:
"Thôi vậy… ta nhận thua rồi."
12
Dung Ngọc nói “chàng nhận thua rồi”,
mà ta… chẳng rõ là chàng thua cái gì.
Nhưng mấy ngày sau đó, ta chẳng còn tâm trí mà suy nghĩ nữa,
bận rộn lo an ủi Dung Ngọc đến bù đầu.
Chàng rõ ràng tháng Giêng cũng đâu có cắt tóc*,
sao lại bắt đầu… đưa tiễn cữu cữu rồi?
(*tập tục dân gian: tháng Giêng không cắt tóc vì kiêng "cắt đầu cữu cữu")
Lúc đầu, là tin buồn từ Giang Nam – Dự Vương băng hà.
Cái chếc ấy cũng không có gì lạ,
Dự Vương chỉ nhỏ hơn Hoàng thượng một tuổi, chếc bệnh cũng chẳng tính là sớm.
Nhưng kể từ sau cái chếc của Dự Vương,
hoàng thất họ Dung dường như bị trúng độc chú, vận rủi bủa vây.
Hoàng thân quốc thích trực hệ, kẻ sau nối tiếp kẻ trước, lần lượt về với tổ tiên.
Ba vị đệ đệ của Hoàng thượng,
kể cả Chiêu Vương luôn oai phong một cõi ở thượng kinh,
cũng đã “băng hà.”
Hoàng thân chếc sạch rồi, thì đến lượt các thế tử nối gót.
Ta hết lời khuyên nhủ:
"Dung Ngọc, đừng buồn nữa, chuyện này… chuyện này đều là mệnh cả!"
Dung Ngọc ngẩng mặt lên, vẻ mặt đáng thương:
"Ta vốn là con tư sinh, người thân chẳng có bao nhiêu.
Giờ thì… đến người thương ta cũng chẳng còn."
"Ta thương, ta thương, ta thương nhất là chàng đấy!"
Ta vừa dỗ dành vừa ôm chàng, không tiếc lời lẽ.
Vốn là người có thanh danh cao nhất để kế vị – Dung Lệ,
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟 🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶 🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^