Cùng Nắm Tay Nhau, Không Rời Không Bỏ

Chương 7



11

 

Có lẽ là… ta đã nhầm Dung Ngọc với Dung Lệ,  

nên mới nằm mộng thấy hắn nói ra những lời như vậy.

 

Nhưng đã mộng giấc mơ kỳ quái như thế,  

lòng dạ khó yên, ta dứt khoát kể hết mọi chuyện trong mộng cho Dung Ngọc nghe.

 

"Nếu Dung Lệ thực sự trở thành hoàng đế,  

e rằng thiên hạ tất sẽ đại loạn."

 

Ba năm trước, Dung Lệ từng du ngoạn Giang Lăng,  

chỉ trong vòng mười ngày, mà nơi ấy bị hắn giày xéo như châu chấu qua ruộng.

 

Tham bạc, nhục nữ, giếc người, phóng hỏa,  

tội ác chồng chất, dân oán thấu trời.

 

So ra thì, việc hắn cưỡng ép tiểu thư gả vào phủ,  

mà còn bỏ ra đến năm nghìn lượng bạc,  

cũng coi như một việc "thiện lương" hiếm hoi.

 

Dung Ngọc khẽ ngẩng đầu, nhìn ta đầy thâm ý:

 

"Chỉ vì hắn làm điều ác, nên nàng muốn giếc hắn.  

Nếu sau này ta cũng làm điều ác—nàng cũng muốn giếc ta sao?"

 

"Nàng không phải coi ta là Dung Lệ,  

mà là coi bất cứ ai làm hại bách tính, cho dù là ta—đều là kẻ địch."

 

Nghe ra được ẩn ý trong lời hắn,  

ta không giống như lần trước nữa—vừa dỗ dành vừa né tránh.  

 

Ta cụp mắt, nghiêm túc nói:

 

"Con cháu nhà họ Tạ, sống giữa trời đất,  

phải diệt trừ cường quyền, nâng đỡ kẻ yếu, chở che sinh linh.  

Cha ta đặt tên ta là Hựu,  

chính là kỳ vọng như vậy."

 

"Tạ Quốc Công phủ tuy đã sa sút,  

nhưng gia huấn vẫn khắc trong tâm khảm."

 

"Nếu có năng lực, thì trợ giúp minh quân, tiêu diệt gian thần."

 

"Nếu năng lực mỏng manh, thì lấy thân theo ánh sáng, giữ mình trong sạch."

 

"Dù thế nào đi nữa, ta cũng quyết không cùng kẻ ác đồng hành, không lội bùn với rắn rết."

 

Dung Ngọc thấp giọng hỏi:

 

"Dù là ta?"

 

Ta gật đầu, đáp chắc nịch:

 

"Dù là chàng."

 

Ta nhảy xuống khỏi trụ gỗ luyện công,  

bước tới trước mặt hắn.

 

Ánh sáng chiếu lên người ta, ánh mắt sáng như ngọc,  

ta mỉm cười nói:

 

"Nhưng chàng không phải Dung Lệ.  

Chàng là Dung Ngọc—là thanh mai trúc mã của ta, là tướng công kết tóc của ta.  

Phu thê đồng tâm, không bao giờ trở mặt thành thù, đúng không?"

 

Dung Ngọc nhìn ta rất lâu,  

ánh mắt phức tạp, như chứa muôn ngàn suy nghĩ rối rắm.

 

Giống như đang giằng xé, như không cam lòng, như mắc kẹt trong mối tơ rối không sao gỡ nổi.

 

Bất chợt, hắn kéo mạnh,  

ôm chặt lấy ta vào lòng.

 

"Hựu Hựu," hắn nhắm mắt lại,  

"Câu thề đó… nàng nói lại một lần nữa, được không?"

 

Lúc ấy trong sân không có ai,  

ta cũng không giấu diếm, thẳng thắn tuyên lời thề:

 

"Tạ Hựu ta thề trước trời cao—suốt đời suốt kiếp, chỉ yêu Dung Ngọc,  

nguyện cùng chàng thủ hộ lẫn nhau, không rời không bỏ.  

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Nếu vi phạm… võ công tàn phế!"

 

"Nói lại." Dung Ngọc khẽ giọng.

 

"Tạ Hựu ta thề trước trời cao—suốt đời suốt kiếp, chỉ yêu Dung Ngọc…"

 

"Nói nữa."

 

"Tạ Hựu ta thề…"

 

Ta lặp đi lặp lại nhiều lần,  

đến ta ngốc thế nào cũng hiểu—Dung Ngọc đang rất bất an.

 

Vì thế, sau những lời thề long trọng ấy,  

ta bèn bổ sung một câu đơn giản mà chân thành nhất từ trái tim:

 

"Dung Ngọc, chỉ cần chàng đừng làm chuyện xấu,  

thì kiếp này của ta, kiếp sau của ta, đời đời kiếp kiếp…  

đều là người của chàng—chàng cũng là của ta!"

 

Dung Ngọc hít sâu một hơi, rồi chậm rãi thở ra.  

Hắn khẽ than một tiếng, như buông bỏ tất cả:

 

"Thôi vậy… ta nhận thua rồi."

 

12

 

Dung Ngọc nói “chàng nhận thua rồi”,  

mà ta… chẳng rõ là chàng thua cái gì.

 

Nhưng mấy ngày sau đó, ta chẳng còn tâm trí mà suy nghĩ nữa,  

bận rộn lo an ủi Dung Ngọc đến bù đầu.

 

Chàng rõ ràng tháng Giêng cũng đâu có cắt tóc*,  

sao lại bắt đầu… đưa tiễn cữu cữu rồi?  

(*tập tục dân gian: tháng Giêng không cắt tóc vì kiêng "cắt đầu cữu cữu")

 

Lúc đầu, là tin buồn từ Giang Nam – Dự Vương băng hà.

 

Cái chếc ấy cũng không có gì lạ,  

Dự Vương chỉ nhỏ hơn Hoàng thượng một tuổi, chếc bệnh cũng chẳng tính là sớm.

 

Nhưng kể từ sau cái chếc của Dự Vương,  

hoàng thất họ Dung dường như bị trúng độc chú, vận rủi bủa vây.

 

Hoàng thân quốc thích trực hệ, kẻ sau nối tiếp kẻ trước, lần lượt về với tổ tiên.

 

Ba vị đệ đệ của Hoàng thượng,  

kể cả Chiêu Vương luôn oai phong một cõi ở thượng kinh,  

cũng đã “băng hà.”

 

Hoàng thân chếc sạch rồi, thì đến lượt các thế tử nối gót.

 

Ta hết lời khuyên nhủ:

 

"Dung Ngọc, đừng buồn nữa, chuyện này… chuyện này đều là mệnh cả!"

 

Dung Ngọc ngẩng mặt lên, vẻ mặt đáng thương:

 

"Ta vốn là con tư sinh, người thân chẳng có bao nhiêu.  

Giờ thì… đến người thương ta cũng chẳng còn."

 

"Ta thương, ta thương, ta thương nhất là chàng đấy!"  

Ta vừa dỗ dành vừa ôm chàng, không tiếc lời lẽ.

 

Vốn là người có thanh danh cao nhất để kế vị – Dung Lệ,  

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

cuối cùng cũng đột tử.  

Chếc chẳng vinh quang gì – nghe đâu là do… sốc phong ngựa.

 

Người có thể thừa kế chếc đến gần sạch,  

cuộc tranh đoạt ngôi vị Thái tử rền vang suốt bao ngày,  

cuối cùng rớt xuống chỉ còn… ba giọt rưỡi.

 

"Báo ứng!"  

Ta chẳng chút thương xót, thậm chí còn thấy như vậy là nhẹ nhàng cho bọn họ.

 

Khi ta đang bóc quả hạch,  

tiểu thư đẩy một đĩa nhân hạt tới trước mặt ta,  

im lặng hồi lâu, rồi khẽ nhìn ta, ánh mắt sâu thẳm:

 

"Hựu Hựu…  

khổ cho ngươi rồi."

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com