Cùng Bạn Thân Gả Vào Cùng Một Nhà

Chương 9



5

Năm ngày sau, Tống Niên xuất giá.

Nàng, với tư cách là tiểu thiếp theo hầu, cũng hiếm hoi được ngồi trong một cỗ kiệu hoa, lại còn nhận được một bộ giá y vô cùng đẹp đẽ.

Nàng vui vẻ nhớ lại kế hoạch mà Tống Niên đã vạch ra cho mình đêm qua.

“Sau này ta sẽ là chủ mẫu trong nhà, còn ngươi sẽ là tiểu thiếp đầu tiên của ta.”

“Ta có thứ gì, ngươi cũng sẽ có thứ đó. Ta không có, ta nhất định sẽ đoạt về cho ngươi.”

“Hai chúng ta cứ thế an ổn sống tốt bên nhau, ấy mới là điều quan trọng hơn tất thảy.”

Tiếng động ngoài sân dần dần lắng xuống. Khi nàng chuẩn bị tự mình vén khăn voan để đi nghỉ, một đôi hài đỏ thắm đột ngột xuất hiện trong tầm mắt.

Kèm theo đó là vài tiếng ho khan khe khẽ, dường như không thể kìm nén.

Là Nguyên Cảnh Tùy.

Hả.

Đêm tân hôn, chàng lại đến phòng của nàng sao.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Vậy người ở bên cạnh khuê mật là ai. Đây lại là trò đùa kỳ quái gì nữa đây.

Còn chưa kịp để tân lang vén khăn voan, nàng đã vội lùi lại một bước. Nhưng người trước mặt nào đâu cho phép nàng né tránh, một tay đã kéo mạnh nàng vào lòng.

Nàng bất đắc dĩ áp sát vào lồng n.g.ự.c rắn rỏi của chàng, cả người bỗng chốc cảm thấy lâng lâng.

Ôi chao, lồng n.g.ự.c này thật rộng lớn. Chàng quả là che giấu quá kỹ rồi.

Trên đỉnh đầu nàng, một tiếng cười khẽ khẽ vang lên.

Nàng vội vàng thoát khỏi vòng tay ấy. Không được, không được, đây là phu quân của Tống Niên.

Nàng nghiêm giọng nói: “Đêm tân hôn đại hỷ, chàng không ở phòng tân nương, lại chạy đến phòng của một tiểu thiếp như ta làm gì. Chẳng lẽ chàng muốn sủng thiếp diệt thê sao. Ta tuyệt đối không cho phép.”

Phòng hỷ chìm vào một khoảng lặng kéo dài.

Nàng nghe thấy một giọng nói quen thuộc, trong đó còn phảng phất chút bất đắc dĩ.

“Tuế Tuế, hay là ngươi vén khăn voan lên nhìn thử đi.”

Nàng không nói một lời, dứt khoát vén khăn voan lên. Quả nhiên, gương mặt tuấn tú của Nguyên Cảnh Tùy hiện ra trước mắt.

Nhưng rồi nàng lại nhớ đến đêm hôm đó, khi chàng đeo mặt nạ. Đầu óc nàng rối bời, bất giác lẩm bẩm một mình: “Ta thật sự không phân biệt nổi, thật sự không phân biệt nổi.”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com