Nghe đâu là vì dấu răng trên cánh tay Tống Niên đã phai nhạt, Nguyên Diệu muốn cắn thêm một dấu nữa nhưng lại bị Tống Niên thẳng thừng từ chối.
Sau khi cả hai cặp đôi đều rơi vào cảnh chiến tranh lạnh, nàng và Tống Niên cùng ngồi trong tiểu đình xem hát.
Nàng hỏi Tống Niên: “Nguyên Diệu có nhắc đến chuyện hòa ly với ngươi chưa.”
Tống Niên nằm dài trên chiếc ghế xích đu, ánh mắt lơ đãng nhìn đào kép trên sân khấu đang ca hát, không rõ đang suy nghĩ điều gì. Một lúc lâu sau, nàng mới nghe thấy Tống Niên khẽ “ừm” một tiếng.
Nàng khẽ thở dài.
“Vậy thì ta chắc cũng sắp rồi.”
Nhưng rồi nàng nhận ra có điều gì đó không ổn, bèn bật người ngồi thẳng dậy: “Không đúng, hai người họ cãi nhau chỉ vì dấu răng sắp phai, cớ sao lại liên lụy đến chúng ta cơ chứ.”
Tống Niên cũng ngồi thẳng dậy, chỉ nói một câu mà khiến nàng cảm thấy vô cùng bế tắc.
“Ngươi nói cứ như thể bây giờ ngươi có thể phân biệt được hai người bọn họ vậy.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nàng nghẹn lời.
Xem ra, vấn đề giữa nàng và Nguyên Cảnh Tùy còn nghiêm trọng hơn nhiều.
Đêm đó, cuối cùng nàng cũng chặn được Nguyên Cảnh Tùy khi chàng đang vận y phục dạ hành, đeo mặt nạ, toàn thân còn thoang thoảng mùi m.á.u tanh.
Nàng không nói một lời, liền kéo chàng vào phòng, vừa kéo vừa nức nở kể lể.
“Niên Niên và đệ đệ ngươi cãi nhau, ta nào có làm gì sai, cớ sao lại phải chiến tranh lạnh với ta chứ.”
Khi gần vào đến trong phòng, nàng kéo mãi không nổi, tức giận quay người lại nhìn.
Chiếc mặt nạ che đi phần lớn biểu cảm trên gương mặt, chỉ thấy nam nhân kia có chút lúng túng lùi lại hai bước.
“Tẩu tử, ta là Nguyên Diệu.”
Nàng theo phản xạ lùi lại hai bước, nào ngờ phía sau lại có người. Nàng đứng vững lại, quay đầu nhìn thì thấy Nguyên Cảnh Tùy đang vận một chiếc áo dài mỏng, đôi mắt híp lại cười nhìn nàng.