Anh cố ý đối nghịch với tôi, lấy mì ăn liền ra rót nước ấm.
Mì còn chưa nở, anh đã ăn vừa vội vừa nhanh.
Tôi quay đầu bước đi.
Buổi trưa y tá gọi điện thoại tới nói Trì Nghịch vừa rời bệnh viện nhưng không nói đi đâu.
“Bữa trưa cậu ấy lại ăn mì tôm ư?” Tôi hỏi.
“Trước khi đi cậu ấy đã ăn hết bữa sáng Trình tiểu thư mang đến rồi.”
“Làm nóng lên chưa?”
“Chưa.”
Không biết vì sao trong lòng tôi càng khó chịu.
Thà để anh ăn mì nóng hầm hập còn hơn.
Trong cuộc sống Trì Nghịch luôn tiết kiệm.
Thu Vũ Miên Miên
Kiếp trước, lần đầu tiên anh dẫn tôi vào biệt thự trống rỗng, tôi còn tưởng đây là bất động sản anh để đó không dùng, định để nuôi mỹ nhân.
Sau này mới biết đây chính là nhà của anh.
Biệt thự có ba tầng, nhưng phòng thuộc về Trì Nghịch chỉ có một phòng khách không có ban công cùng với thư phòng nho nhỏ.
Trong tủ quần áo của anh chỉ có vài bộ.
Tầng hai và tầng ba lần lượt là phòng hóa trang, phòng thay đồ, phòng chiếu phim, phòng trà của tôi… Biệt thự trên dưới đều là đồ của tôi, thỉnh thoảng cũng cảm thấy bức bách.
Tôi đã hỏi Trì Nghịch, như vậy có phải tôi hơi quá đáng không?
Không hề tự giác được mình là chim hoàng yến.
Trì Nghịch đang xem văn kiện sửng sốt một chút, anh chậm rãi tháo kính xuống, trong mắt đen ẩn chứa ý cười.
“Đại tiểu thư, đây là nhà của cô.”
Anh trầm giọng, nói nhỏ như dụ dỗ: “Quá đáng một chút cũng không sao.”
Ôi! Ông xã tốt bụng, sao thời kỳ phản nghịch tuổi dậy thì lại dài như vậy!