Tôi khẽ ngước mắt lên, thấy quầng thâm dưới mắt anh: "Tối qua anh ngủ không ngon à?"
Ứng Loan khựng lại một chút, mặt không đổi sắc đáp: "Không có, anh ngủ ngon lắm."
Tôi bước tới ngồi đối diện anh: "À phải rồi, tối nay có cậu thực tập sinh mới vào công ty mời đi ăn, chắc em sẽ về muộn, hoặc có khi không về luôn, vì còn mấy việc nữa…"
Tay Ứng Loan đang múc cháo bỗng khựng lại, chiếc thìa sứ khẽ chạm vào thành bát, tạo nên một âm thanh "keng" giòn tan.
Im lặng một hồi, anh mới nở một nụ cười gượng gạo, cố gắng thốt ra từng chữ: "Ừ… em cẩn thận, người em yếu, đừng… đừng chơi khuya quá."
Anh đồng ý nhanh gọn, lại chẳng hỏi han gì thêm, trông cứ như thể anh chẳng quan tâm tôi đi đâu, làm gì với ai vậy.
Nhớ lại những suy đoán của tôi ngày hôm qua, cộng thêm cái vẻ kỳ quặc của anh lúc nãy.
Lồng n.g.ự.c tôi bỗng nghẹn lại, đau nhói.
Tôi vội chộp lấy hai lát bánh mì rồi lao ra khỏi nhà.
Vừa đến cửa, tôi chợt nhớ ra điều gì đó nên quay trở lại.