“Miệng lưỡi của chàng thật là trơn như mỡ. Lúc ở bên cạnh An Vy muội nhất định cũng dùng thủ đoạn này rồi đúng không?”
Nghĩ tới quan hệ giữa phu quân và An Vy, trong lòng Hoàng Linh bất giác dâng tràn cảm xúc chua xót.
Đã là nữ nhân, có ai lại muốn chia sẻ lang quân của mình với người khác chứ?
Cũng may là tình cảm giữa nàng và An Vy thân thiết, hơn nữa An Vy lại nhất mực nhu thuận nghe lời nàng, cho nên mới có thể miễn cưỡng chấp nhận.
Trần Phong đương nhiên hiểu được chuyện này, liền vươn tay ôm lấy nàng vào lòng, ghé tai thủ thỉ tâm tình:
“Nào có, nào có chứ! Trong lòng ta, muội vĩnh viễn là nữ tử xinh đẹp nhất! Hơn nữa ta và muội còn được song thân phụ mẫu tác hợp, so với thiên trường địa cửu còn muốn bền chặt hơn a!”
Những lời này tuy rằng có chút khoa trương nhưng chính là tiếng lòng của hắn.
Hoàng Linh là người phụ nữ đầu tiên trong cuộc đời, vậy nên địa vị trong lòng hắn cực kỳ quan trọng.
Được phu quân dỗ ngọt, thần sắc Hoàng Linh càng rạng rỡ muôn phần.
Đôi mắt đẹp chớp động, long lanh như hai vì tinh tú.
Nàng yêu kiều lườm hắn, ngọc thủ khẽ nhéo vào hông hắn một cái, cười nói:
“Phu quân! Chàng chớ có dùng lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ thiếp! Sư phụ từng căn dặn phải quản chàng cho tốt, để tránh trường hợp chàng ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi đó!”
Ái chà!
Bà cô Lan Ngọc này chưa gì mà đã đòi quản chuyện nhà của ta sao?
Trần Phong căm tức lắm, song ngoài mặt cười hi hi ha ha nói:
“Ngọc tỷ… À à, Ngọc trưởng lão nói vậy sao? Thật là oan uổng cho ta quá đi mà! Nàng còn chưa hiểu rõ con người ta ư? Chỉ có đẹp trai một chút, tài giỏi một chút, bản lĩnh một chút… Nhưng nếu chẳng may bị người khác để ý ta cũng chẳng có biện pháp nào a!”
Bộ dáng cợt nhả của Trần Phong lúc này so với thời điểm đối mặt với kẻ thù khác nhau một trời một vực.
Đám Võ Văn Đông, Lê Chiêu Tân, Tôn La… mà trông thấy nhất định chỉ có nước há mồm trợn mắt vì kinh ngạc.
Cũng chẳng biết đâu mới là tính cách thực sự của hắn?
Âm thanh của Hoàng Linh chợt thay đổi, mang theo ý vị kỳ lạ nói:
“Phu quân của thiếp đương nhiên là nam nhân đệ nhất thiên hạ. Cho nên nếu có giai nhân ái mộ theo chàng chẳng phải chuyện lạ. Có điều chàng không được giấu diếm thiếp, ngoài ra còn phải xem nhân phẩm đối phương thế nào mới được phép bước vào cửa Trần gia chúng ta, nếu là kẻ trí trá thiếp sẽ tự tay giết chết cô ta đó!”
Nghe nàng nói xong, Trần Phong bất giác toát mồ hôi, từ khi nào mà tính cách của nàng lại dần dần thay đổi, từ một nữ tử ngây thơ trong sáng biến thành một bình dấm chua như vậy chứ?
Nghĩ đến một khả năng, Trần Phong liền hỏi:
“Những chuyện này đều là sư phụ chỉ dạy cho nàng sao?”
Cảm nhận bên dưới hạ thân, có một vật vừa to lớn, vừa nóng bỏng của phu quân chồi lên, mặc dù va chạm qua lớp y phục nhưng vẫn làm Hoàng Linh run rẩy.
Nàng miệng phả hơi sen, rên rỉ một thứ âm thanh kỳ lạ.
“Mmm …”
Những rung động nhẹ ở môi khi phát ra âm thanh này đơn giản lại có thể đem lại khoái cảm đến rùng mình.
Một lúc sau, hai đôi môi mới tách nhau ra.
Hoàng Linh hai má nhuộm hồng, ghé tai phu quân thì thào:
“Phu quân! Để thiếp hầu hạ chàng!”
Nàng thoát khỏi người phu quân, trong khi Trần Phong vẫn ngồi trên ghế bèn quỳ xuống trước người hắn, hai tay nhanh nhẹn cởi bỏ y phục trên người phu quân mình.
Đệ nhất thần khí Nhất Trụ Kình Thiên như long đầu xuất động, hướng thẳng lên trời cao.
Hoàng Linh ngượng ngùng khôn tả, song từng ân ái với phu quân mấy bận, đối với chuyện thầm kín chốn phòng the đương nhiên hiểu rõ.
Bàn tay mềm mại khe khẽ tiến tới, nhẹ nhàng nắm chặt lấy Nhất Trụ Kình Thiên.