Người đến chính là Vương Cầm. Vương thẩm, mẹ cô ấy, mấy ngày nay bị bệnh, cô ấy dắt chiếc xe bò mượn được vừa từ trấn trên trở về, đang chuẩn bị đưa mẹ về nhà, lại trên đường đi qua sân nhà họ Dư, nhìn thấy Giang Thụ Hân cả người đầy máu cõng Tứ Bảo. Nhưng Giang Thụ Hân cõng Tứ Bảo đi không vững nhưng lại đi cực nhanh, đợi đến khi Vương Cầm đưa Vương thẩm về nhà, bóng dáng hai người bọn họ đã không thấy đâu nữa. Nhưng may mắn Vương Cầm là người thông minh, men theo vết máu tìm tới đây, cuối cùng cũng tìm thấy Giang Thụ Hân.
"Giang Nhị, cô bị thương rồi."
"Là cô à." Giang Thụ Hân có chút suy yếu, ý thức cũng có chút mơ hồ, nhưng đối với Vương Cầm còn có chút ấn tượng. Cô nhìn máu đỏ tươi trên người mình, ngữ khí so với bình thường trầm hơn nhiều, "Là chảy khá nhiều máu."
Chóp mũi Vương Cầm có chút cay cay, cô ấy nhịn lại cảm xúc của mình nói: "Tôi đưa hai người đến y quán." Nói rồi dường như muốn đỡ Giang Thụ Hân đứng dậy, nhưng tay đến trước mặt rồi lại lui trở về.
"Cô tự mình còn đứng lên được không?"
Giang Thụ Hân nghe vậy nhìn Tứ Bảo còn hôn mê bên cạnh, liền đối với Vương Cầm nói: "Được."
Cô vịn thân cây phía sau, Giang Thụ Hân không quá vững vàng đứng dậy, dựa trên thân cây thở nhẹ, có lẽ là dựa vào thân cây thở một chút đã khôi phục một chút sức lực, lại đem Tứ Bảo cõng sau lưng.
"Đi y quán."
Nghe lời Giang Thụ Hân nói, Vương Cầm cũng không do dự, giúp hai người lên xe bò, cô ấy vung roi cho xe đi. Hoàn toàn không nhớ rõ mình còn phải đi đem cái xe bò này đi trả.
Xe bò tuy di chuyển nhanh, nhưng lại cực kỳ thô sơ, tuy trên mặt mấy miếng ván gỗ cứng phủ một lớp rơm khô, nhưng vẫn cứng . Giang Thụ Hân chỉ có thể ôm Tứ Bảo để không để nàng khó chịu, nhưng vết thương trên người mình theo rung lắc lại một lần nữa máu chảy không ngừng.
Vương Cầm thấy vậy cũng chẳng kịp để ý gì nhiều, xé vội mấy mảnh vải từ vạt áo lót đưa cho Giang Thụ Hân: "Cô mau băng bó lại, cầm máu đi." Giang Thụ Hân chẳng ngẩng đầu, khẽ nói lời cảm tạ rồi tùy tiện cầm lấy quấn mấy vòng quanh đùi.
Tứ Bảo uống không nhiều trà, giờ đã lờ mờ có dấu hiệu tỉnh lại, Giang Thụ Hân vội ôm nàng lên một chút, ghé sát mặt nhẹ nhàng gọi, quả nhiên Tứ Bảo có phản ứng, cố sức muốn mở mắt.
Trong đầu mơ màng, Tứ Bảo gắng gượng mở mắt nhìn thấy mặt Giang Thụ Hân, nhưng nàng lại thấy người nóng hầm hập, khó chịu vô cùng, chống tay muốn rúc vào lòng Giang Thụ Hân.
Nhưng chẳng may đè lên vết thương trên đùi Giang Thụ Hân, khiến cô nhíu mày đau đớn kêu lên, làm Tứ Bảo sợ hãi, nàng chưa từng thấy Giang Thụ Hân khó chịu như vậy, cũng chẳng kịp lo cho bản thân, cố sức rời khỏi người Giang Thụ Hân.
Giang Thụ Hân còn chưa kịp giấu, đã bị Tứ Bảo nhìn thấy rõ vết máu loang lổ trên đùi và vệt máu trên người, Tứ Bảo ngơ ngác nhìn máu trên người Giang Thụ Hân, lại nhìn khuôn mặt trắng bệch của cô, bỗng chốc đỏ hoe mắt.
"Giang Nhị..."
Giang Thụ Hân nắm lấy bàn tay nàng muốn chạm vào mình nhưng lại không dám, dùng mu bàn tay không dính máu nhẹ nhàng lau dưới hốc mắt nàng, "Không sao, đừng khóc."
Nhưng rõ ràng giọng cô đã mang theo chút yếu ớt vì mất máu quá nhiều.
Tứ Bảo sao không hiểu, nàng vẫn không kìm được khóc òa lên, muốn ôm Giang Thụ Hân nhưng lại không dám, nàng không biết Giang Thụ Hân bị thương ở những đâu, nàng sợ làm đau cô; chỉ dám quỳ gối một bên đau lòng khóc.
Nhưng người nàng lúc này cũng đã bắt đầu trở nên vô cùng khó chịu, thân thể có chút lung lay, đầu óc nóng bừng.
Giang Thụ Hân sợ nhất Tứ Bảo khóc, nhìn người nàng đã bắt đầu ửng đỏ không bình thường, cũng biết không thể chậm trễ thêm, ôm chặt nàng vào lòng, thúc giục Vương Cầm đang đánh xe.
Vương Cầm liếc nhìn Tứ Bảo được cô ôm trong lòng, đôi mày thanh tú nhíu lại, dùng sức quất mạnh roi trong tay.
Mông bò bị đánh, bước chân tự nhiên cũng nhanh hơn.
Bên kia, Giang gia cũng theo thời gian trôi qua, Giang Thục Vân cũng trở nên có chút lo lắng, chị biết rõ Giang Thụ Hân sẽ không ở lại qua đêm nhà họ Dư, huống chi người nhà họ Dư đều bất mãn với cô.
Theo thời gian trôi qua, dù có chậm trễ thế nào cũng đã phải về rồi. Nhưng bây giờ mãi không thấy bóng dáng Giang Thụ Hân và Tứ Bảo, Giang Thục Vân không khỏi suy nghĩ nhiều.
Cô sợ Giang Thụ Hân không kìm được bị chuốc uống rượu.
Dư Tam Bảo tự nhiên cũng nhìn ra sự lo lắng của chị, có chút do dự đề nghị một câu: "Vậy hay là đi nhà họ Dư xem sao?"
Tuy Dư Tam Bảo không muốn trở về nhà họ Dư, không muốn gặp Dư lão Hán ; rõ ràng sáng sớm trước khi ra khỏi nhà Tứ Bảo còn bảo cô chờ em ấy về, nhưng hiện tại Tứ Bảo và Giang Nhị lại đều còn chưa về.
Nghĩ như vậy, Dư Tam Bảo cũng không khỏi lo lắng, mấy người đàn ông nhà họ Dư đều là những con hổ, lẽ nào thật sự đã xảy ra chuyện gì?
Giang Thục Vân nghe lời Dư Tam Bảo nói, mấy người thay quần áo rồi ra khỏi cửa.
Trần Tiêu Lâm tuy chưa từng tận mắt gặp người nhà họ Dư, nhưng cô sớm đã từ trong lời của Dư Tam Bảo mà biết được tính cách của người nhà họ Dư, nghe nói muốn đi nhà họ Dư, đã sớm âm thầm chuẩn bị rồi.
Nhưng bọn họ vừa ra khỏi cửa, liền nhìn thấy Vương Cầm đang đánh xe bò tới, Trần Tiêu Lâm mắt tinh còn nhìn thấy bóng người trên xe bò.
"Ấy, dừng lại!"
Trần Tiêu Lâm từ xa đã gọi Vương Cầm, nhưng giọng cô rất lớn. Vương Cầm nghe thấy tiếng liền nhìn bọn họ một cái, phát hiện là trước cửa Giang gia, liền không do dự, cho xe dừng lại trước mặt bọn họ.
Đợi đến khi nhìn rõ cảnh tượng trên xe, Giang Thục Vân và Dư Tam Bảo đều bị dọa cho mềm nhũn cả chân. Giang Thượng mà chị ôm trong lòng muốn nhìn xem, lại bị phản ứng đầu tiên của Trần Tiêu Lâm bịt mắt lại .
"Đi y quán trước."
Trần Tiêu Lâm cuối cùng cũng bình tĩnh, biết lúc này không phải là lúc ngây người, lập tức hét lên. tiếng hét này cũng đem những người còn lại tỉnh táo lại.
Mũi Giang Thục Vân chua sót, đem con mình nhét vào lòng Dư Tam Bảo.Chị cùng Trần Tiêu Lâm đỡ Giang Thụ Hân và Tứ Bảo từ cái xe bò, đổi sang xe ngựa rộng rãi thoải mái.
"Chị..."
Giang Thụ Hân mặt mày tái nhợt, đầu óc choáng váng bị cái xe bò xóc nảy đến tê dại cả người. Khi thấy Giang Thục Vân thì theo bản năng thở phào nhẹ nhõm, Tứ Bảo trong lòng vẫn bị cô ôm chặt cứng.
Nghe Giang Thụ Hân còn mở miệng nói được, Giang Thục Vân không kìm được rơi nước mắt. Chị rất muốn hỏi rốt cuộc là chuyện gì, sao đi một chuyến khỏi nhà lại thành ra bộ dạng mình đầy máu me thế này, nhưng nhìn Giang Thụ Hân bộ dạng yếu ớt không thôi kia thì lại không mở miệng được.
Mấy người lại thúc ngựa xe nhanh chóng đi về phía trấn, Vương Cầm cũng ngồi trên xe ngựa đi cùng họ.
Trên đường đi Trần Tiêu Lâm hỏi cô rốt cuộc là chuyện gì, nhưng cô cũng không rõ nhà họ Dư đã xảy ra chuyện gì. Cô chỉ có thể đem những gì cô thấy nói ra, cùng với việc gặp được Giang Thụ Hân nói rõ ràng.
"Nhưng mà tôi thấy Giang Nhị từ nhà họ Dư đi ra dường như đã khóa chặt cổng lớn nhà họ Dư." Vương Cầm hồi ức lại một phen, nghĩ đến việc này.
Giang Thục Vân và người khác cũng không để ý, sự chú ý hoàn toàn đặt lên người Giang Thụ Hân và Tứ Bảo. Họ có thể thấy Giang Thụ Hân bị thương ngoài da rất nặng, nhưng lại không thể thấy Tứ Bảo rốt cuộc bị sao, bởi vì Giang Thụ Hân ôm người quá chặt. Chỉ có thể thấy rõ Tứ Bảo lúc này người đỏ hỏn, đang phát sốt.
Trần Tiêu Lâm một thiên kim tiểu thư, đánh xe ngựa cũng rất quen thuộc. Mấy người đến trấn trước khi mặt trời lặn, trực tiếp đi nhà Lý Sở.
Nhưng may là y quán cách nhà Lý Sở không xa. Lý Sở đang cùng em gái ăn xong cơm tối, thấy Giang Thụ Hân mình đầy máu me được Trần Tiêu Lâm bế vào nhà. Liền nhanh chóng chạy đến y quán đem đại phu mời qua.
Ông thầy thuốc râu tóc bạc phơ bước chân vội vàng đi vào nhà, tiểu đồ đệ đi sau lưng ông xách một cái hòm thuốc nặng trịch.
Giang Thục Vân dẫn theo đại phu vào phòng của Giang Thụ Hân và Tứ Bảo, lo lắng chờ ở một bên. Ông thầy thuốc kiểm tra một phen vết thương trên người Giang Thụ Hân, liền từ hòm thuốc lấy ra một bao kim châm,châm vài cây vào y phục chỗ vết thương của Giang Thụ Hân.
Vài mũi kim châm xuống dường như không có tác dụng lớn, vị đại phu vuốt chòm râu trên cằm, nghĩ ngợi một lát rồi lại lấy từ trong bình thuốc ra một viên thuốc cho Giang Thụ Hân uống vào, đợi một lúc sau mới cầm máu ở vết thương cho Giang Thụ Hân.
"Vị cô nương này có chút đặc biệt, máu của cô ấy không dễ cầm như người thường; nhưng may mắn là không nguy hiểm đến tính mạng, chỉ mất máu quá nhiều, đắp thuốc vào, sắc thêm vài thang thuốc uống là được."
Nói xong liền lấy ra mấy lọ thuốc trị thương đưa cho Giang Thục Vân, lại bảo đồ đệ về y quán bốc thuốc.
Bên kia, Tứ Bảo nằm thì không ổn lắm. Nhiệt độ nóng rực có thể thấy bằng mắt thường bốc lên từ mặt nàng , người đã có chút mơ màng, khó chịu động đậy lung tung trên giường.
Vị đại phu kia chỉ nhìn thoáng qua, liền cau mày, giọng điệu không tốt: "Vị tiểu cô nương này e rằng đã trúng phải loại thuốc hạ tiện kia."
"Thật là quá độc ác!" Dư Tam Bảo nghe vậy không khỏi thầm mắng một tiếng, cô làm sao cũng không ngờ được lại có người dùng loại thuốc này để hãm hại một tiểu cô nương ngây thơ vô tội, "Vậy phải làm thế nào để giải trừ dược tính này hả đại phu?"
Đại phu bắt mạch cho Tứ Bảo, lại dùng ngân châm vừa rồi cầm máu cho Giang Thụ Hân châm vào cổ họng Tứ Bảo, sau đó trầm mặt xuống.
"Trong người cô bé này trộn lẫn hai loại thuốc, khó mà điều chế thuốc giải; hơn nữa thời gian đã qua quá lâu, dù có điều chế ra thuốc giải cũng không có tác dụng lớn."
"Vậy phải làm sao bây giờ?" Dư Tam Bảo có chút lo lắng, tay nắm chặt lấy bàn tay đẫm mồ hôi của Tứ Bảo.
Vị đại phu kia nhíu chòm râu bạc trắng của mình, cúi đầu suy nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn nói thật: "Trước mắt chỉ có hai cách, một là nhờ người giúp cô bé hóa giải thuốc từ trong cơ thể, hai là dùng nước lạnh giải tỏa từ bên ngoài."
Dư Tam Bảo đương nhiên hiểu được, cô nhìn Giang Thụ Hân đang hôn mê bất tỉnh nằm trên giường bên kia, cách thứ nhất đã là không thể rồi; nhưng cách thứ hai, trời lạnh thế này, Tứ Bảo lại yếu ớt như vậy, liệu có chịu đựng được không?
Nhưng hiện tại không còn cách nào khác, Dư Tam Bảo không thể không chọn cách thứ hai cho Tứ Bảo. Lý Sở và Trần Tiểu Lâm lập tức mang đến một cái thùng tắm lớn, đổ đầy nước lạnh vào trong.
Đại phu cũng không vội vàng để Tứ Bảo trực tiếp xuống nước, mà cho Tứ Bảo uống một viên thuốc hộ thân, tránh cho cô bé bị nước lạnh làm tổn thương cơ thể, sau đó lại thêm một ít dược liệu vào thùng tắm, biến nó thành dược dục.
Bên kia, Giang Thục Vân đã giúp Giang Thụ Hân đắp thuốc trị thương và băng bó vết thương xong, hiện tại cũng có chút lo lắng nhìn thùng nước thuốc lạnh băng kia, thầm lo lắng cho Tứ Bảo.
Đại phu chuẩn bị mọi thứ xong, ra hiệu có thể đặt Tứ Bảo vào thùng tắm rồi rời khỏi phòng.
Tứ Bảo người nhẹ, Dư Tam Bảo hơi dùng sức liền bế được người lên. Dù chỉ mặc một lớp đồ lót, Dư Tam Bảo vẫn có thể cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể Tư Bảo và sự ẩm ướt từ mồ hôi.
Giang Thục Vân và Dư Tam Bảo hợp sức đặt Tứ Bảo vào thùng tắm, nhưng vừa chạm vào làn nước lạnh trong thùng tắm, Tứ Bảo đã không chịu nổi. Dù đã trúng thuốc còn uống thuốc hộ thân, nhưng vẫn khóc lóc muốn từ trong thùng tắm đứng dậy.
Dư Tam Bảo và Giang Thục Vân cũng đau lòng, nhưng cũng hiểu rõ đây là việc bất đắc dĩ, hai người không thể không nhẫn tâm ấn Tứ Bảo xuống, ấn cô bé trở lại thùng tắm ngồi xuống, khiến Tứ Bảo run rẩy khóc không thành tiếng.
"Tứ Bảo ngoan, đừng khóc..." Lúc Tứ Bảo khóc dữ dội, đột nhiên một giọng nói yếu ớt từ phía sau truyền đến, mọi người không khỏi quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy Giang Thụ Hân mặc bộ quần áo vừa thay xong, lê thân thể vừa băng bó khó nhọc từ trên giường đứng dậy, loạng choạng đi về phía Tứ Bảo.
"Giang Nhị!" Giang Thục Vân có chút lo lắng bước lên muốn đỡ cô, nhưng lại bị Giang Thụ Hân ngăn lại, "Không sao đâu tỷ, tỷ nghe muội nói, bảo Lý Sở dẫn người đến Dư gia, Dư đại nương vẫn còn ở đó."
Giang Thục Vân nghe vậy liền nhíu mày rời khỏi phòng, Dư Tam Bảo nhìn Giang Thụ Hân cũng theo đó đứng dậy, mất đi sự áp chế Tứ Bảo khóc lóc từ trong thùng tắm đứng lên, "Giang Nhị!"