Tôi thực sự vẫn là trai thẳng, không muốn yêu đương đồng tính.
Đường môi Thẩm Thanh Hoài duỗi thẳng, giọng băng giá: "Tôi cần xử lý công vụ. Cậu ở đây ảnh hưởng hiệu suất làm việc của tôi."
Ồ, thì ra là chê tôi vướng chân.
Thôi được, nhưng sao lại thấy hơi thất vọng nhỉ?
Thẩm Thanh Hoài liếc nhìn tôi hai giây, khóe môi nhếch lên: "Chẳng phải cậu luôn tôn thờ lối sống buông thả sao? Lần này cho nghỉ ngơi lại còn đòi hỏi lý do?"
"Hay là..." Giọng cậu chùng xuống trêu chọc, "Cậu không muốn ngủ, muốn ở đây... xảy ra chuyện gì với tôi?"
Tôi vội vàng chuồn mất.
Thẩm Thanh Hoài đúng là đồ khốn, cái miệng vẫn đ/ộc như thuở nào.
Tôi gh/ét cái vẻ mặt dễ dàng b/ắt n/ạt tôi của hắn vl.
Đẩy cánh cửa ẩn vào tường, bên trong là chiếc giường đôi cùng cửa kính panorama phóng tầm mắt ra dòng xe cộ tấp nập ngoài kia.
Hoàn hảo cho những màn...múa may trước cửa sổ nhỉ.
Noo, cái đầu mày đang nghĩ cái quái gì thế hả?!
Tôi dùng lực đ/ập hai phát vào đầu, cố tống hết đống rác rưởi màu vàng cùng nước n/ão ra ngoài.
Đập mạnh quá hoa cả mắt, tôi ngã vật ra giường trong tư thế c**** m*** lên trời.
Thẩm Thanh Hoài đẩy cửa bước vào, tay còn cầm đồ ăn vặt và hoa quả chuẩn bị cho tôi.
Thấy tư thế của tôi, hắn im lặng một lát.
"Xem ra cậu thật sự muốn xảy ra chuyện gì đó với tôi nhỉ."
Tôi vội che đít: "Không không, tôi chỉ trượt chân thôi!"
"Hôm qua mới tiêm th/uốc ức chế, làm gì phát tình nhanh thế."
Thẩm Thanh Hoài đưa tay xoa trán: "Trước khi nói mấy lời này, cậu thu cái thông tin tố nồng nặc kia lại được không?"
Tôi nhăn nhó: "Không phải tôi không muốn, mà thật sự không biết cách thu."
Thẩm Thanh Hoài đặt đồ xuống, bước đến dùng ngón tay mát lạnh chọt vào trán tôi: "Dùng cái này để kiểm soát"
...
Nói rồi, bàn tay hắn trượt xuống, túm lấy "em út" của tôi: "Chứ đừng dùng thứ này."
Tôi gi/ật nảy người lùi lại.
Nhưng "nút điều khiển" vẫn nằm trong tay hắn, bị kéo mạnh một cái đ/au đến méo mặt.
Thẩm Thanh Hoài thản nhiên buông tay: "Lần sau còn dám "biểu tình" trước mặt tôi, tôi c/ắt phăng đi."