Thi Sảnh nói chuyện chính, nhưng thỉnh thoảng chen vài câu chuyện phiếm, anh ta vốn dĩ như vậy.
Cố Tranh liếc nhìn đồng hồ trên tay, nhẹ nhàng nhướng mắt: “Uống trà không?”
Không chờ câu trả lời, anh đứng dậy: “Pha cho cậu một ấm trà.”
Thi Sảnh ngồi trên ghế gỗ giữa vườn, bắt chéo chân, “chậc” một tiếng.
Anh ta giơ hai tay lên đặt sau gáy, ánh mắt dõi theo Cố Tranh, xoay đầu nửa vòng trêu đùa: “Muộn thế này rồi, uống trà gì? Chỉ bấy nhiêu thời gian, mà cậu đã nghĩ đến rồi sao?”
Thi Sảnh nhìn Cố Tranh thực sự bắt đầu pha trà, ngả người ra lưng ghế, giọng điệu lười nhác: “A Tranh, lần này tôi về thấy cậu thay đổi rồi.”
Cố Tranh bỏ trà vào, lắc nhẹ tỏa hương, ngẩng đầu nhìn qua: “Thay đổi gì?”
Thi Sảnh thở dài: “Trước đây, cậu không biết vui vẻ.”
Nước rót vào tách trà, Cố Tranh cầm nắp chén gạt bọt: “Ý cậu là gì?”
“Ý tôi là…” Thi Sảnh dừng lại, ngồi thẳng người, nghiêm túc nói, “Trước đây, tuy cậu cười nhưng không thấy niềm vui. Còn bây giờ, dù cậu không cười, tôi lại cảm thấy cậu vui vẻ.”
Cầm chén trà bằng ba ngón tay, ngón tay dài, khớp xương đẹp.
Rót trà.
Thi Sảnh bất ngờ cười khẽ, rút ra kết luận: “Xem ra là nhờ công của cô bạn gái nhỏ của cậu.”
Cố Tranh không đáp, tiếp tục rót nước vào chén trà.
Thi Sảnh ngả người ra sau, thở dài: “Tôi đã nói rồi, đừng suốt ngày giao du với đám ông già, làm mình già cỗi. Bây giờ cậu quen một cô bạn gái nhỏ, người cũng thư thái hơn, không tốt sao?”
Rót trà.
Cố Tranh đặt tách trà trước mặt Thi Sảnh, hương trà thơm ngào ngạt khắp căn phòng.
Thi Sảnh liếc nhìn tách trà, không che giấu sự chán ghét.
Anh ta không nói thêm, tóm tắt ngắn gọn chuyện cần nói rồi đứng dậy: “Xong rồi, tôi đi đây! Dùng trà ngon như vậy để đuổi người đúng là phí phạm!”
Cố Tranh không nói một lời, bắt đầu thu dọn dụng cụ pha trà.
Thi Sảnh bước đến cửa, dừng lại, quay đầu, thái độ ngang tàng: “Nhắc nhở một câu, tối nay nhẹ nhàng chút, đừng để mai mọi người phải chờ hai người đấy.”
Cố Tranh liếc Thi Sảnh một cái.
Thi Sảnh bật cười khẽ, nghiêng người dựa vào khung cửa: “A Tranh, tôi đoán trong đầu cậu bây giờ đang nghĩ một chữ ‘Cút’. Tôi nói xem, khi nào mới nghe được chữ đó từ miệng cậu hả?”
Yêu cầu này đúng là vô lý, Cố Tranh hơi ngẩng cằm: “Bây giờ, muốn nghe không?”
“Cậu quả nhiên thay đổi, trước đây cậu nào có tiếp lời tôi thế này!” Thi Sảnh lắc đầu, cảm thán, “Không phải chứ, trước kia tôi thậm chí chẳng nói được đến câu này với cậu.”
Cố Tranh nhanh chóng dọn dẹp xong, nhìn Thi Sảnh đang tựa vào khung cửa, đứng dậy: “Tôi tiễn cậu.”
Chờ Thi Sảnh rời đi, Cố Tranh mở máy tính, nhanh chóng ghi lại những điểm chính trong cuộc nói chuyện vừa rồi, rồi soạn email gửi cho các nhân sự liên quan.
Xử lý xong công việc, Cố Tranh về phòng.
Cửa phòng để mở.
Bên trong chỉ bật một chiếc đèn đứng nhỏ, ánh sáng cam ấm áp chiếu lên một góc giường, tạo ra bầu không khí mờ ảo.
Cửa sổ hé một khe nhỏ, để lọt ánh sáng từ màn đêm bên ngoài.
Trên giường, một khối nhỏ nhô lên, bất động.
Cố Tranh đi rửa mặt.
Khi anh quay lại, anh tắt chiếc đèn nhỏ.
Lên giường, Cố Tranh nhẹ nhàng ôm lấy An Văn, sợ làm cô tỉnh giấc.
Nhưng không ngờ cô gái nhỏ lại xoay người, chui vào lòng anh, còn bật cười khe khẽ.
An Văn chưa ngủ, thậm chí không buồn ngủ chút nào.
Cô cứ nghĩ anh sẽ để cô một mình ngủ trong phòng chính vì mãi chẳng thấy anh vào.
Cô còn đá mền, lẩm bẩm trách anh không biết lãng mạn. Đúng lúc đó cô nghe thấy tiếng bước chân anh.
Giờ đây, trong căn phòng tối đen, bóng tối dường như che đi sự ngượng ngùng trong lòng cô.
Cô thoải mái tựa vào anh, hít hà mùi hương giống như loại sữa tắm cô dùng.
Cảm giác này thật kỳ diệu.
Nó như một sự tuyên bố thầm lặng về mức độ thân mật.
Anh ôm lấy cô, khẽ nói: “Sao vẫn chưa ngủ?”
Trên người cô là chiếc váy ngủ mới mua, màu champagne, chất liệu lụa pha ren, kiểu dáng hở lưng.
Ngón tay anh khẽ chạm vào làn da trần nơi sống lưng cô, nhưng không đặt hẳn lên đó.
“Chờ anh đấy.” Cô thẳng thắn bày tỏ, “Cố Tranh, anh thơm quá, lại ấm nữa.”
Nói xong, cô áp mặt vào cổ anh, khẽ thì thầm: “Anh sẽ không bắt nạt em chứ?”
Lời cô nói thật uyển chuyển.
Bạn trai cô thông minh như vậy, chắc chắn hiểu ý của cô.
Yết hầu anh khẽ chuyển động, trong ánh mắt thoáng qua chút gợn sóng. Anh trầm giọng trả lời: “Không đâu.”
An Văn không giấu được nụ cười trên môi.
Cô cũng từng tò mò, từng thảo luận về các vấn đề nam nữ với mấy cô bạn thân giàu kinh nghiệm.
Kết luận là, đàn ông là sinh vật sống bằng nửa th.ân d.ưới.
Còn nhớ lời nói nguyên văn của cô bạn thân: “Đàn ông ấy à, đều là đi theo d.ục v.ọng chứ không phải trái tim. Nếu cậu cảm thấy anh ta có tình cảm thật, đừng nghi ngờ, anh ta chỉ muốn lừa cậu lên giường thôi!”
Nhưng bây giờ, thậm chí cả tối qua, dù cô ở trên giường của anh nhưng anh vẫn không động đến cô.
An Văn cảm nhận được sự trân trọng và tình yêu thuần khiết.
Bộ đồ ngủ mỏng manh, hai người kề sát nhau.
An Văn cảm thấy sự khác biệt giữa sự mảnh mai của mình và sự vững chãi của Cố Tranh.
Anh chỉ ôm cô nhưng cảm giác như bao bọc lấy cô hoàn toàn.
Bàn tay rộng lớn chạm vào gương mặt nhỏ của cô, nâng cằm cô lên một chút.
Dưới ánh trăng mờ ảo, cô chủ động hôn anh một cái.
Cô nghĩ rằng, họ có thể thân mật hơn một chút.
Anh hé môi, cúi xuống hôn cô.
Cô chủ động đưa lưỡi ra cho anh cắn.
Nhưng cô lại trêu chọc anh, đùa giỡn với anh, nghiêng đầu tránh né, rồi lại bị anh giữ lấy mặt và đuổi theo.
Cô vùi đầu vào ngực anh làm nũng.
Anh cũng không nhất định phải hôn môi cô.
Dái tai, gáy, xương quai xanh, bờ vai…
Thậm chí, ngón tay cô đưa lên bịt miệng anh, cũng được.
Cuối cùng, cô vừa ậm ừ kêu la vừa cười khúc khích lăn qua mép giường.