Cửa Đổ Bạn Trai Cũ

Chương 1: Cửa Đổ Bạn Trai Cũ



Tôi và Đoạn Mộ Từ quen nhau ba năm, và chính anh ấy là người theo đuổi tôi trước.

Nói thật thì, lúc lần đầu Đoạn Mộ Từ tỏ tình, tôi sững người không nói nên lời.

Không phải tôi không tự tin vào sức hút của mình, mà là cảm thấy kỳ lạ — một đóa hoa trên đỉnh núi trong giới con nhà quyền quý Bắc Kinh như anh ấy bình thường còn cách tôi đến tận tám thước.

Cùng lắm cũng chỉ từng chạm mặt ở vài buổi tiệc thương mại, vậy mà lại thích sao?

Dù Đoạn Mộ Từ thực sự là người tôi thích, đẹp trai đến mức tôi muốn nuốt nước miếng, nhưng tiểu thư này yêu đương cũng có nguyên tắc — phải là hai người cùng thích nhau mới được.

Thế nên tôi đã từ chối một cách dứt khoát.

Người đứng trước mặt tôi là Đoạn Mộ Từ, rõ ràng khựng lại, sắc mặt trầm xuống, không cam lòng hỏi lại: “Lý do?”

Tôi bật cười, các bạn ạ.

Vị thiếu gia này chỉ nhìn thôi đã biết được nuông chiều đến mức nào, chắc hẳn nghĩ cả thế giới phải quay quanh mình nhỉ?

Nhưng tôi thì không như vậy!

Tôi bình thản nói, từng chữ như đ.â.m thẳng vào tim anh ta: “Tôi — không — thích — anh.”

Lông mày anh ấy nhíu chặt, ánh mắt sâu thẳm đầy thất vọng, nhìn tôi chăm chú: “Nói cụ thể đi.”

Tôi…

Câu hỏi bất ngờ ấy khiến tôi lúng túng!

Một người tôi còn chẳng thân thiết, thì làm sao biết không thích ở điểm nào chứ? Ngược lại, có gì mà thích?

Bình thường tôi sẽ cười trừ rồi chuồn thật nhanh.

Nhưng khi tôi ngẩng lên nhìn vào ánh mắt anh ấy, tự nhiên thấy không nỡ.

Tôi thành thật đáp: “Tôi và anh cũng chưa thân, anh là người thế nào tôi cũng không rõ. Anh hiểu tôi sao? Anh biết tôi thích gì không?

Tôi không muốn bắt đầu một mối quan hệ với người mình chưa hiểu rõ, càng không muốn khởi đầu một tình cảm bồng bột, nhất thời.”

Cảm xúc trong mắt anh thay đổi liên tục, rồi dần bình tĩnh trở lại: “Là anh quá đường đột rồi, Lê Thư.”

Anh ấy ngừng một chút, rồi nói thêm: “Chỉ cần em không ghét anh là được, anh sẽ làm theo điều em mong muốn.”

Lúc ấy tôi cũng không hiểu “điều em mong muốn” là gì.

Mãi sau này...

Đoạn Mộ Từ dần xuất hiện trong cuộc sống tôi, làm bạn với tôi, cùng tôi ăn uống, chơi đùa, cười vui, khóc lóc, cùng tôi náo loạn.

Một buổi chiều nọ, đúng một năm sau, tôi đồng ý lời tỏ tình lần thứ hai của anh.

Tôi còn nhớ hôm đó gió nhẹ thoảng qua, anh nuốt nước bọt, không yên lòng hỏi lại: “Thật sao?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tôi khẽ cười, trêu chọc: “Nếu anh không nghe thấy thì thôi vậy.”

Anh vội áp môi nóng bỏng lên môi tôi, hôn nồng nhiệt và đầy thành kính, giọng khàn khàn pha lẫn sự gợi cảm: “Lê Thư, em không còn cơ hội hối hận nữa đâu.”

Trong ba năm bên nhau, Đoạn Mộ Từ đối xử với tôi vô cùng tốt.

Tốt đến mức cô bạn thân Sơ Dao không kìm được phải chùi mắt mấy lần, kinh ngạc nói: “Thư Thư, cậu dùng 'bùa mê thuốc lú' gì mà khiến Đoạn Mộ Từ, người mà bao cô gái muốn trèo lên cành cao ấy, lại chung tình với cậu thế?”

Tôi ngẩng đầu kiêu hãnh đến mức đuôi muốn dựng đứng lên: “Ai bảo bản tiểu thư vừa xinh đẹp vừa tốt bụng lại quen biết rộng chứ~”

Có lẽ vì ỷ lại vào sự nuông chiều của Đoạn Mộ Từ, tôi ngày càng vô tâm.

Đầu tiên là quên sinh nhật anh vì mải chơi với Sơ Dao, rồi đến ngày kỷ niệm cũng bỏ anh để đi xem phim với người khác.

Tôi cứ để anh ấy ở cuối cùng, những chuyện như vậy xảy ra quá nhiều lần, đến mức tôi cũng chẳng nhớ rõ bao nhiêu nữa.

Tôi chỉ nhớ mỗi lần tôi sai, chỉ cần ôm lấy anh làm nũng, anh sẽ mềm lòng, xoa đầu tôi, từ giận giận chuyển sang cười nhẹ, nhắc nhở: “Lần sau đừng như thế nữa đấy!”

Mỗi lần tôi ngẩng đầu trong vòng tay anh, chắc chắn sẽ thấy đáy mắt anh ánh lên sự u ám.

Mọi chuyện vượt quá giới hạn. Giọt nước tràn ly là ở một buổi tụ họp.

Lục Bạch thua trò “thật hay thử thách”, bị phạt chọn một cô gái trong nhóm tham gia để tiết lộ một bí mật.

Rất “vinh hạnh”, người được chọn chính là tôi.

Lục Bạch là bạn đại học của tôi. Trước khi quen Đoạn Mộ Từ, tôi từng có chút cảm tình với cậu ấy — nhưng rất ít.

Chính xác mà nói, có lẽ chỉ là bị mê ngoại hình một chút thôi.

Sau khi quen Đoạn Mộ Từ, tôi chỉ xem Lục Bạch là bạn bè.

Vì thế khi cậu ấy ghé sát thì thầm, tôi khá thoải mái, chơi đúng luật, không né tránh.

Bất ngờ, lời thì thầm bị một tiếng quát giận dữ cắt ngang.

Giọng nói quen thuộc đến mức không thể quen hơn.

Tôi quay đầu, đối mặt với khuôn mặt lạnh như băng của Đoạn Mộ Từ, còn đang ngạc nhiên tại sao anh lại có mặt ở đây.

Chưa kịp phản ứng, anh đã dứt khoát quay lưng bỏ đi.

Dù vô tâm đến đâu, tôi cũng cảm nhận rõ cơn giận bốc lên từ anh.

Tôi vội đuổi theo, muốn nắm lấy tay anh, đan chặt mười ngón tay vào nhau.

Nhưng anh hất mạnh tay tôi ra, hết lần này đến lần khác.

Tôi bắt đầu mất kiên nhẫn, túm lấy áo anh, ép anh dừng lại: “Rốt cuộc anh muốn gì?”




Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com