Công Tử Lại Muốn Chết Nữa Rồi

Chương 7



Lâm Tố Tố giương dù, đi đến bên cạnh, bảo tiểu đồng đỡ Tạ Minh Triều lên xe: 

 

“Đưa thiếu gia về phủ trước đi.”

 

Tiểu đồng ngẩn ra: “Còn phu nhân thì sao ạ?”

 

“Ta có chuyện muốn nói với Phạm đại nhân.”

 

Tiểu đồng không hỏi thêm, lập tức dìu Tạ Minh Triều đang bước loạng choạng lên xe.

 

Phạm Trần An liếc nhìn Lâm Tố Tố: 

 

“Phu nhân có điều gì muốn nói?”

 

Lâm Tố Tố trầm mặc một lúc, rồi mở lời:  

 

“Có một chuyện ta vẫn luôn cảm thấy nên nói lời xin lỗi với đại nhân.”

 

“Năm đó ta và Tô Cẩm Sắt ở trà lâu, tình cờ thấy đại nhân bán sách ven đường. Vì một lúc nổi hứng, chúng ta đã đánh cược một phen…”

 

Hồng Trần Vô Định

“Nay nghĩ lại, đúng là tuổi trẻ nông nổi, vô tình mạo phạm.”

 

Giọng Lâm Tố Tố thản nhiên, thần sắc ngẩn ngơ, như đang chìm trong hồi ức.

 

Chốc lát sau, nàng khẽ thở dài: 

 

“Trước kia, ta cứ luôn tranh đấu với Tô Cẩm Sắt, nhưng tranh tới tranh lui, chẳng ai thắng cả.”

 

““Chỉ vì một ván cược năm ấy, khiến Phạm đại nhân và Cẩm Sắc kết duyên. Cũng vô tình tạo thành cục diện hôm nay.” 

 

“Đã ba năm trôi qua, ai nấy đều tiến về phía trước, chỉ còn Phạm đại nhân là mãi mắc kẹt nơi cũ…”

 

“Mắc kẹt?” Phạm Trần An lặp lại, khẽ nhíu mày suy nghĩ về từ ấy, rồi chậm rãi bật cười:

 

“Phu nhân nghĩ nhiều rồi.”

 

Lâm Tố Tố lặng lẽ nhìn hắn, không nói gì.

 

Nhưng nàng đã hiểu ra.

 

Đối với Phạm Trần An, đó chưa từng là sự “mắc kẹt”.

 

Hắn có lẽ còn mong tất cả mọi người đều tiến về phía trước, tất cả đều quên mất Tô Cẩm Sắt.

 

Chỉ cần mình hắn nhớ đến nàng, thì hắn mới trở thành người duy nhất, đặc biệt nhất trong lòng nàng.

 

Nam nhân này tâm tư sâu nặng, cố chấp đến cực điểm.

 

Nàng quả thật không nên dùng lẽ thường để đoán lòng hắn.

 

Thế nhưng khi nhìn hắn lúc này, nàng lại cảm thấy có chút đáng thương.

 

Lâm Tố Tố im lặng rất lâu, khẽ siết chặt khăn tay trong lòng bàn tay.

 

Tựa như vừa hạ một quyết tâm nào đó.

 

Nàng nhẹ giọng mở lời:

 

“Phạm đại nhân có biết không? Có lẽ năm xưa, Tô Cẩm Sắt cũng từng động lòng với ngài.”

 

Phạm Trần An chợt cứng người lại.

 

Ta cũng ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Tố Tố, vô thức siết chặt cơ thể, như thể có luồng khí lành lạnh chạy dọc sống lưng.

 

Lâm Tố Tố nhẹ giọng nói: 

 

“Bởi vì vụ cá cược ấy, Tô Cẩm Sắt bắt đầu tiếp cận ngài. Sau đó, không biết đã qua bao lâu, có lần ta nhắc lại chuyện cá cược, nhắc đến ngài, mà nàng ấy phản ứng không bình thường.”

 

Phạm Trần An sửng sốt nhìn nàng: 

 

“Ý phu nhân là gì?”

 

Lâm Tố Tố khẽ thở dài: 

 

“Phạm đại nhân không phải nữ nhi, e là không hiểu rõ tâm tư nữ nhi.”

 

“Khi một nữ tử nhắc đến người mình thích, sẽ xấu hổ, sẽ đỏ mặt, sẽ cười vô thức, sẽ có những biểu hiện chẳng giống ngày thường. Khi ấy, Tô Cẩm Sắt chính là như vậy.”

 

“Có lẽ, ngay cả nàng ấy cũng chưa từng nhận ra mà thôi.”

 

Phạm Trần An nghe vậy, rất lâu không lên tiếng.

 

Còn ta, cũng lặng lẽ nhìn Lâm Tố Tố, trong lòng ngổn ngang.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Nàng nói đúng. Khi đó ta quả thật không nhận ra.

 

Lại càng không biết đó gọi là thích.

 

Chỉ là cảm thấy Phạm Trần An trông rất tuấn tú, tính tình thì lại tốt, nhất là mỗi lần ta nói gì, hắn đều không mặn không nhạt, ta liền rất muốn khiến hắn mở miệng, nói với ta nhiều hơn.

 

Mỗi lần chọc đến hắn tức lên, cau mày bất đắc dĩ, ta lại cảm thấy thú vị.

 

Mỗi lần thấy hắn nói chuyện với nữ nhân khác mà cười, ta liền không vui.

 

Tại sao không cười với ta chứ?

 

Sau này khi phát hiện bản thân đã thích hắn, thì lại chẳng thể biểu lộ được nữa.

 

Bởi vì hắn đã trở thành nghĩa huynh của ta, ta và hắn danh nghĩa là huynh muội.

 

Mà thái độ của hắn đối với ta, cũng dần trở nên khó chịu, thậm chí là chán ghét.

 

Cho nên ta đã hoàn toàn thu lại tâm tư ấy.

 

Nhưng hôm nay nghe đoạn đối thoại kia, ta bỗng cảm thấy chuyện này hình như không giống ta từng tưởng.

 

Phạm Trần An có lẽ… cũng từng thích ta?

 

Suy đoán này khiến tim ta bất giác đập nhanh hơn.

 

Ta len lén liếc nhìn sắc mặt hắn, nhưng không nhìn rõ.

 

Bàn chân như bị lòng hiếu kỳ điều khiển, bất giác nhích tới trước một bước, lại không cẩn thận đụng vào cánh cửa, phát ra một tiếng động nhỏ.

 

Hai người họ nghe thấy, đồng loạt quay đầu nhìn về phía ta.

 

Lâm Tố Tố chỉ khẽ gật đầu với Phạm Trần An: 

 

“Vậy ta xin cáo từ. Phạm đại nhân, cứ tự nhiên.”

 

Nói xong liền lên xe rời đi.

 

Phạm Trần An cũng lên chiếc xe phía sau nàng.

 

Ta vội vàng chạy theo.

 

Trong xe, ta lặng lẽ quan sát hắn.

 

Nhưng hắn đã khôi phục lại vẻ thường ngày, không để lộ chút cảm xúc nào.

 

Tầm mắt ta rơi xuống đôi tay đặt trên gối hắn.

 

Tay của Phạm Trần An rất đẹp, ngón thon dài, đốt rõ ràng. Thế nhưng giờ đây, nơi đầu ngón tay lại đầy những vết sẹo dữ tợn, móng tay vốn gọn gàng sạch sẽ cũng đã trở nên thô ráp, biến dạng.

 

Là do đâu mà thành ra thế này?

 

Ta cứ thế ngẩn ngơ nhìn đôi tay ấy, trong lòng rối bời.

 

10

 

Về đến Tô phủ, Phạm Trần An lập tức tự nhốt mình trong thư phòng.

 

Ta lo lắng không yên, sợ hắn lại nghĩ quẩn.

 

Nhưng tiểu đồng bên cạnh hắn lại trấn an ta: 

 

“Không sao đâu, công tử sẽ không tự tử đâu.”

 

Ta hỏi: “Sao ngươi chắc như vậy?”

 

Tiểu đồng đáp rất đỗi chắc chắn: 

 

“Mỗi lần công tử muốn chết, đều sẽ đến trước mộ tiểu thư ngồi rất lâu. Hôm nay không đi, vậy là không có ý đó.”

 

Hắn nói nghe có vẻ có lý.

 

Nhưng ta vẫn không thật sự hiểu, vì sao lại có mối liên hệ như thế.

 

Nhìn cánh cửa thư phòng đóng chặt, ta khẽ lẩm bẩm: 

 

“Hắn chẳng phải, không quan tâm sao?”

 

Không ngờ câu nói nhỏ đó lại lọt vào tai tiểu đồng.

 

“Chậc, sao lại không quan tâm chứ?”

 

“Khi tin tiểu thư qua đời được truyền về phủ, lão gia nghe xong liền ngất xỉu. Vì phải trấn an lòng người, còn phải đứng ra lo liệu hậu sự. Còn công tử thì sao? Trước mặt người ngoài thì gắng gượng, nhưng đêm đến… lại nôn ra máu.”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com