Công Tử Lại Muốn Chết Nữa Rồi

Chương 5



Ta lau nước mắt, đứng dậy rời đi.

 

Ma ma lại thở dài một tiếng, bắt đầu nhặt rau.

 

Nhưng chỉ một lát sau, tay bà khựng lại: “Không đúng, lúc tiểu thư xảy ra chuyện, Hỉ Nhi còn chưa được vào phủ mà? Nó khóc cái gì vậy?”

 



 

Khi ta đến viện của Phạm Trần An, hắn đang chơi cờ.

 

Chơi một mình.

 

Gần đây hắn đã lấy lại được tinh thần, trông cũng không còn ảm đạm c.h.ế.t chóc như trước.

 

Ta bước tới: “Công tử gọi nô tỳ?”

 

Phạm Trần An hạ một quân cờ, ngẩng đầu nhìn ta.

 

Ngẫm nghĩ một hồi, hắn hỏi: 

 

“Lần trước ngươi nói, lúc cận kề cái c.h.ế.t đã đến địa phủ?”

 

Ta khẽ sững người, rồi gật đầu.

 

Hắn thoáng nhíu mày: 

 

“Vậy sao ta không gặp được?”

 

Ta hoảng hốt: “Công tử lại định làm gì nữa vậy?!”

 

Phạm Trần An lắc đầu: “Không có gì.”

 

Ta: “…”

 

Hồng Trần Vô Định

Không có gì cái nỗi gì! Ta nghe đã thấy chuyện lớn rồi đấy!

 

Im lặng một lúc, ta nghe hắn khẽ hỏi:

 

“Lần trước ngươi nói gặp được Tô tiểu thư, ngoài việc nàng không muốn gặp ta… nàng còn nói gì nữa không?”

 

Hắn hỏi mà cúi gằm đầu, ta chẳng thấy rõ biểu cảm.

 

Nhưng không hiểu sao ta lại thấy hắn có vẻ cô đơn.

 

Nhưng ta đâu rảnh để mềm lòng. Hắn đã hỏi, ta dĩ nhiên không thể bỏ qua cơ hội này.

 

Ta bước đến, giọng đầy xúc động:

 

“Tiểu thư nói nàng… rất nghèo!”

 



 

Chuyện đốt giấy tiền cho tiểu thư, được công tử giao cho ta.

 

Việc này khác nào thả chuột vào hũ gạo chứ?

 

Ta phấn khởi vô cùng.

 

Dẫn theo mấy tiểu đồng lên núi đốt giấy mỗi ngày, khói trắng cuồn cuộn ba ngày ba đêm không dứt.

 

Có lẽ nhờ làm việc quá đỗi chu toàn, ta được điều đến viện của công tử, trở thành thị nữ thân cận.

 

Nói là thân cận, nhưng bình thường hắn cũng chẳng cho ta lại gần quá mức.

 

Thế nhưng những ngày như thế lại khiến ta có chút ảo giác về một cuộc sống yên bình.

 

Mà sự "yên bình" ấy kéo dài đến ngày thứ mười lăm kể từ khi ta hoàn dương.

 

Ngày ấy là đại hôn của Bùi Tử Thận.

 

À, Bùi Tử Thận chính là vị trạng nguyên lang từng làm thơ tặng ta, hiện làm việc ở Hàn Lâm Viện, được thánh thượng sủng ái vô cùng.

 

Nghe tin, ta cũng không khỏi thở dài cảm thán.

 

Không hẳn là tiếc nuối, chỉ là cảm thấy thế sự xoay vần, bỗng dưng có chút ghen tị với những người còn sống.

 

Phạm Trần An cũng nằm trong danh sách khách mời của Bùi phủ.

 

Ta lúc nào cũng lén lút hóng chuyện, hắn chắc đã nhìn ra ta muốn đi theo.

 

“Vậy thì đi cùng ta đi, nhưng đừng chạy lung tung.”

 

“Đa tạ công tử!”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Gần tới giờ Ngọ, chúng ta ngồi xe ngựa đến Bùi phủ.

 

Phạm Trần An vừa ngồi xuống, ta liền an phận đứng phía sau hắn, im lặng quan sát xung quanh.

 

Nghe nói tân nương là nữ nhi của thầy dạy Bùi Tử Thận, cũng là sư muội đồng môn.

 

Hai người quen biết đã lâu, môn đăng hộ đối, lại có thầy và sư nương tác thành, cuối cùng cũng nên duyên vợ chồng.

 

Quả thật là một mối hôn sự đẹp đẽ, khiến người người ngưỡng mộ.

 

Trước tiệc cưới,  không khí trong sảnh đã rộn ràng hẳn lên

 

Tân lang đã đón tân nương về phủ!

 

Khách khứa chen chúc kéo nhau ra tiền viện xem bái đường.

 

Ta bị kẹt tận phía sau, chen thế nào cũng không vào được.

 

Đến lúc nghi thức kết thúc, ta vẫn chẳng thấy nổi mặt cô dâu ra sao.

 

Tiệc cưới bắt đầu, chén rượu chạm nhau, lời chúc rôm rả khắp nơi.

 

Một vài khách đã ngà ngà say, thậm chí còn bắt đầu sàm sỡ mấy nha hoàn xinh đẹp bên cạnh.

 

Phạm Trần An liếc ta một cái, phẩy tay nói: 

 

“Ngươi ra ngoài đi dạo một lát, đừng gây chuyện.”

 

“Vâng!”

 

Ở đây ồn ào quá, ta cũng đang muốn ra ngoài hít thở chút không khí.

 

Ra tới sân, ta nhập bọn cùng đám nha hoàn từ các phủ khác tán gẫu. Bọn họ đang nói chuyện về tân nương hôm nay.

 

“Nghe nói tân nương là nữ tài tử đó, thơ phú từng được cả Thái phó khen ngợi.”

 

“Nếu là nam nhi, chắc chắn cũng có tên trên bảng vàng.”

 

“Chỉ tiếc là… nghe nói dung mạo lại hơi nhạt nhòa.”

 

Ta vừa ăn hạt dưa vừa lẩm bẩm: “Xinh đẹp cũng chẳng ích gì, có tài mới là quan trọng.”

 

Một nha hoàn mặt trái xoan trịa liếc nhìn ta, rất đồng tình:

 

“Ngươi nói đúng, ba năm trước, tiểu thư nhà họ Tô – Tô Cẩm Sắt, phải gọi là khuynh quốc khuynh thành, mà kết cục thì sao? Cũng vì nhan sắc mà rước họa vào thân, cuối cùng c.h.ế.t chẳng còn xác.”

 

“Trời ơi, thật thê thảm.”

 

Đám nha hoàn quanh đó liền rộ lên than thở.

 

Ta thì cạn lời. Sao lại lôi ta vào thế này?

 

Nghe mà hạt dưa trong miệng cũng chẳng còn vị nữa.

 

Sau đó, mấy nha hoàn lại bắt đầu bàn luận về vị “Tô tiểu thư” mà các nàng nghe danh đã lâu.

 

“Nghe nói có không ít công tử quyền quý từng say mê nàng ấy.”

 

“Các ngươi không biết à? Tân lang hôm nay, khi đỗ trạng nguyên năm đó, đã từng làm thơ tặng Tô tiểu thư đấy!”

 

Ta vội ngắt lời: “Đang ở hỷ yến nhà người ta, các ngươi còn dám bàn mấy chuyện này sao? Chán sống rồi à?”

 

Các nàng ngẩn người, rồi cũng mau chóng ngậm miệng.

 

Nha hoàn mặt trái xoan khẽ hừ một tiếng: 

 

“Năm đó nàng ta khiến bao thiếu niên tranh giành ầm ĩ, giờ c.h.ế.t rồi còn không cho người ta bàn luận. Quả nhiên đúng là hồng nhan họa thủy.”

 

“Ngươi nói cái gì đó?!” Ta không chịu được nữa, trừng mắt đáp trả: “Cái miệng ngươi đúng là độc địa! Người ta chọc gì ngươi hả?”

 

“Ngươi tức giận cái gì? Ta đâu có nói ngươi?”

 

Ta giận run: “Ta là nha hoàn của Tô phủ! Ngươi đang nói xấu tiểu thư nhà ta!”

 

Nha hoàn mặt trái xoan cười nhạt: 

 

“Ồ? Giờ còn gọi là Tô phủ sao? Ta tưởng đã đổi thành Phạm phủ từ lâu rồi đấy chứ.”

 

Dáng vẻ đó thật khiến người ta muốn tát cho một cái.

 

Ta nhịn không nổi nữa, giơ tay đẩy nàng ta một cái: “Ngươi mau xin lỗi đi!”

 

Nàng ta cũng chẳng vừa, lập tức đẩy lại: “Không xin lỗi đó, làm gì được ta?”

 

Hai bên bắt đầu giằng co.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com