Ta vừa ăn hạt dưa vừa lẩm bẩm: “Xinh đẹp cũng chẳng ích gì, có tài mới là quan trọng.”
Một nha hoàn mặt trái xoan trịa liếc nhìn ta, rất đồng tình:
“Ngươi nói đúng, ba năm trước, tiểu thư nhà họ Tô – Tô Cẩm Sắt, phải gọi là khuynh quốc khuynh thành, mà kết cục thì sao? Cũng vì nhan sắc mà rước họa vào thân, cuối cùng c.h.ế.t chẳng còn xác.”
“Trời ơi, thật thê thảm.”
Đám nha hoàn quanh đó liền rộ lên than thở.
Ta thì cạn lời. Sao lại lôi ta vào thế này?
Nghe mà hạt dưa trong miệng cũng chẳng còn vị nữa.
Sau đó, mấy nha hoàn lại bắt đầu bàn luận về vị “Tô tiểu thư” mà các nàng nghe danh đã lâu.
“Nghe nói có không ít công tử quyền quý từng say mê nàng ấy.”
“Các ngươi không biết à? Tân lang hôm nay, khi đỗ trạng nguyên năm đó, đã từng làm thơ tặng Tô tiểu thư đấy!”
Ta vội ngắt lời: “Đang ở hỷ yến nhà người ta, các ngươi còn dám bàn mấy chuyện này sao? Chán sống rồi à?”
Các nàng ngẩn người, rồi cũng mau chóng ngậm miệng.
Nha hoàn mặt trái xoan khẽ hừ một tiếng:
“Năm đó nàng ta khiến bao thiếu niên tranh giành ầm ĩ, giờ c.h.ế.t rồi còn không cho người ta bàn luận. Quả nhiên đúng là hồng nhan họa thủy.”
“Ngươi nói cái gì đó?!” Ta không chịu được nữa, trừng mắt đáp trả: “Cái miệng ngươi đúng là độc địa! Người ta chọc gì ngươi hả?”
“Ngươi tức giận cái gì? Ta đâu có nói ngươi?”
Ta giận run: “Ta là nha hoàn của Tô phủ! Ngươi đang nói xấu tiểu thư nhà ta!”
Nha hoàn mặt trái xoan cười nhạt:
“Ồ? Giờ còn gọi là Tô phủ sao? Ta tưởng đã đổi thành Phạm phủ từ lâu rồi đấy chứ.”
Dáng vẻ đó thật khiến người ta muốn tát cho một cái.
Ta nhịn không nổi nữa, giơ tay đẩy nàng ta một cái: “Ngươi mau xin lỗi đi!”
Nàng ta cũng chẳng vừa, lập tức đẩy lại: “Không xin lỗi đó, làm gì được ta?”