Công Tử Lại Muốn Chết Nữa Rồi

Chương 3



Ta kinh hãi đến mức tim muốn nhảy khỏi lồng ngực.

 

Hắn thật sự muốn c.h.ế.t đến vậy sao?

 

Ánh mắt ta đảo qua, rồi mạnh tay gỡ phăng dải màn từ trong tay hắn.

 

“Công tử, ngài tuyệt đối không thể chết!”

 

Ngay lúc Phạm Trần An định mở miệng, ta liền nói:

 

“Mấy hôm trước nô tỳ không may rơi xuống nước, trong cơn mê man, hình như hồn phách ta đã đi qua hoàng tuyền, tận mắt nhìn thấy địa phủ.”

 

Động tác của hắn khựng lại.

 

Ngẩng đầu nhìn ta.

 

Ánh mắt không chút ánh sáng, chân mày hơi nhíu: “Ngươi nói gì?”

 

Đã bịa thì bịa cho tới, càng hoang đường càng tốt.

 

Ta cắn răng, nghiêm giọng: “Nô tỳ nhìn thấy mười tám tầng địa ngục, những kẻ coi thường sinh mệnh, tự ý tìm đến cái chết, sau khi c.h.ế.t sẽ bị đày xuống tầng sâu nhất đó!”

 

Phạm Trần An không có phản ứng gì.

 

“Ngươi nói xong chưa?” Giọng hắn khàn khàn mệt mỏi, đôi mắt thâm quầng, cả người như đang đắm chìm trong hơi thở của cái chết. “Nói xong rồi thì lui ra đi.”

 

Hắn buông tay khỏi màn, nằm yên trên giường.

 

Giống hệt như một xác chết.

 

Ta chẳng nghi ngờ gì, chỉ cần ta bước đi, hắn sẽ lại tìm cách chết.

 

Ta đặt bát thuốc qua một bên: “Công tử, thuốc vẫn chưa uống mà.”

 

Phạm Trần An vẫn không đáp lời.

 

Ta ngẫm nghĩ một chút, rồi ngồi xuống bên giường khóc thút thít.

 

Hắn bị ta làm phiền đến phát bực, quay đầu lại nhìn.

 

“Nếu công tử không uống thuốc, quản gia sẽ trách phạt nô tỳ mất.”

 

Sắc mặt hắn càng sa sầm, nhưng rồi cũng vươn tay cầm lấy thuốc, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.

 

Hồng Trần Vô Định

Ta liếc mắt trộm quan sát hắn, trong lòng thầm thở phào:

 

Quả nhiên vẫn như xưa, ngoài miệng thì cứng, nhưng trong lòng lại mềm.

 

5

 

Năm ấy vì muốn thắng cược với Lâm Tố Tố, ta tìm đủ mọi cách để tiếp cận hắn.

 

Ta cố ý tới sạp sách của hắn mua sách.

 

Chỗ này xem một chút, chỗ kia lật vài trang.

 

Lượn lờ mãi, vậy mà Phạm Trần An vẫn không ngẩng đầu nhìn ta lấy một cái.

 

Cuối cùng ta không nhịn được, lên tiếng: “Ngươi buôn bán kiểu gì kỳ cục vậy?”

 

Phạm Trần An sững người, chậm rãi ngẩng đầu lên.

 

Cũng là lần đầu tiên ta thấy rõ khuôn mặt hắn.

 

Lâm Tố Tố nói không sai, hắn quả thực rất tuấn tú.

 

Ta vốn rất tự tin vào dung mạo của mình, vậy mà Phạm Trần An chỉ liếc một cái liền cúi đầu xuống, giọng điệu không mang theo cảm xúc:

 

“Tiểu thư muốn mua sách gì?”

 

Không thêm một ánh nhìn nào nữa.

 

Mấy ngày tiếp theo, ta đều đến mua sách.

 

Phạm Trần An trước sau vẫn lạnh nhạt như cũ.

 

Thái độ đối với ta cũng chẳng khác gì những khách nhân khác.

 

Ta thường thấy hắn giúp bà lão bán rau bên cạnh dọn hàng.

 

Giúp ông chú bán hoành thánh dựng mái che.

 

Đem bánh bao còn thừa đưa cho đám tiểu khất cái đầu đường.

 

Hắn đối với ai cũng mang vẻ mặt lạnh nhạt, nhưng những việc hắn làm lại ấm áp đến lạ thường.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Hắn vẫn giữ thái độ hờ hững với ta, như với bao người khác.

 

Ta bắt đầu cảm thấy chán nản.

 

Hôm ấy ta đã tính buông bỏ, thì bất ngờ có người chạy tới sạp sách, hốt hoảng gọi:

 

“Trần An! Mẫu thân ngươi ngã rồi! Đầu đập mạnh xuống đất!”

 

Hắn nắm chặt lấy tay Phạm Trần An kéo đi: 

 

“Hàng xóm đã đưa đến Hạnh Lâm Đường, nhưng đại phu không chịu khám vì không đủ tiền thuốc…”

 

“Thật quá đáng!” Ta nghe xong liền giận dữ: “Đại phu nhà nào mà lại vô y đức đến vậy?!”

 

“Đi, ta đi với các ngươi xem thử!”

 

Người kia lúc này mới để ý đến ta, mặt đỏ bừng lên.

 

Phạm Trần An không màng đến hắn, đã sải bước rời đi.

 

Ta vội vàng đuổi theo.

 

Cơ hội để gây ấn tượng tốt thế này, sao ta có thể bỏ qua?

 

Khi nhìn thấy mẫu thân Phạm Trần An, ta mới hiểu vì sao hắn lại có dung mạo tuấn mỹ đến vậy.

 

Mẫu thân hắn là một phụ nhân xinh đẹp.

 

Dù mặc áo vải thô sơ, nhưng phong thái vẫn thanh nhã quyến rũ.

 

Chuyện sau đó tiến triển vô cùng thuận lợi, nhờ ta ra mặt mà mẫu thân hắn được chữa trị, còn Phạm Trần An thì cuối cùng cũng chịu nhìn thẳng vào ta, nghiêm túc hành lễ.

 

“Dám hỏi quý danh tiểu thư? Sau này tại hạ nhất định sẽ hoàn trả lại toàn bộ tiền thuốc.”

 

“Ta tên Tô Cẩm Sắt.”

 

Ta đứng trước mặt hắn, nhận lấy mấy đồng bạc vụn hắn đưa tới.

 

“Phạm công tử, ta đã giúp ngài, vậy ngài có thể giúp ta một việc không?”

 

Phạm Trần An ngạc nhiên nhìn ta.

 

Ta chớp chớp mắt: “Ngài nhìn ta nhiều hơn một chút, nhiều hơn người thường vài lần là được rồi.”

 

Vị công tử tuấn tú kia vội cúi gằm đầu.

 

Nhưng ta lại thấy rõ cái cổ đỏ ửng của hắn.

 

Nghĩ kỹ thì, sau này hắn nói ta không biết chừng mực, không hiểu quy củ thật ra cũng chẳng sai là bao…

 

6

 

Choang —

 

Tiếng chén thuốc đặt xuống bàn vang lên trong trẻo, kéo ta trở về thực tại.

 

Ta cúi mắt, bưng lấy bát thuốc, vừa định đứng dậy thì nghe hắn chần chừ lên tiếng:

 

“Vừa rồi ngươi nói… ngươi nhìn thấy địa phủ?”

 

Ta sững lại, lập tức gật đầu lia lịa: 

 

“Phải đấy công tử, địa phủ đáng sợ lắm, nhất là với những kẻ tự mình tìm đến cái chết, sẽ bị đày xuống vạc dầu! Công tử tuyệt đối đừng dại dột nữa!”

 

Nhưng Phạm Trần An lại hỏi một câu chẳng liên quan gì: 

 

“Ngươi có thấy tiểu thư không?”

 

“Trước đây không lâu, nàng từng đến báo mộng cho ta.”

 

Ta kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn.

 

Hắn nói chuyện với ta, nhưng lại như đang tự lẩm bẩm.

 

“Đã ba năm rồi, sao nàng vẫn chưa đầu thai chuyển kiếp?”

 

Ta cảm thấy đây là một cơ hội tốt, liền nghiêm trang nhìn hắn: 

 

“Công tử, nô tỳ đã nhìn thấy Tô tiểu thư rồi.”

 

Phạm Trần An sững người.

 

“Nàng sống chẳng tốt nơi địa phủ. Nàng hỏi nô tỳ tình hình sức khỏe của lão gia, lại hỏi tình cảnh của phủ họ Tô hiện tại, nàng còn nhắc đến công tử…”

 

“Nàng nói, nàng không hề muốn gặp công tử dưới địa phủ đâu.”

 

“Nếu công tử mà xuống dưới, nàng nhất định sẽ rất tức giận.”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com