Ta, Tô Cẩm Sắt, lúc sống là đệ nhất mỹ nhân kinh thành, sau khi c.h.ế.t lại thành đệ nhất mỹ quỷ chốn địa phủ.
Hiện tại, ta đang lăn lộn ăn vạ giữa đại điện của Diêm Vương.
“Không được! Không được! Làm lại đi! Vừa rồi ngài thi pháp sai rồi!”
Diêm Vương bị ta làm cho nhức đầu: “Không sai.”
“Không thể nào!” Ta bật dậy từ dưới đất, trừng mắt nhìn hắn: “Ngài nói ta sẽ nhập vào giấc mộng của người trần thế nhớ thương ta nhất, vậy mà sao ta lại rơi vào mộng của kẻ ghét ta nhất hả?!”
Chuyện Phạm Trần An ghét ta, ta vô cùng chắc chắn.
Khi còn sống, ta là trưởng nữ của Thượng thư bộ Lại. Còn hắn, là nghĩa huynh của ta.
Mẫu thân hắn mang hắn tái giá vào phủ Tô gia, từ một kẻ nghèo túng liền trở thành công tử nhà quan.
Hắn thông minh, có học thức, phụ thân ta rất mực yêu thích hắn.
Thế là, càng làm nổi bật sự “không nên thân” của ta.
Nhưng vậy thì sao? Ta xinh đẹp mà.
Nam tử say mê ta, có thể xếp hàng từ đầu thành đến cuối thành.
Phú thương vì một nụ cười của ta mà tiêu tiền như nước. Trạng nguyên lang tự tay đề thơ tặng ta. Vị tiểu tướng quân phong lưu hào sảng trước khi ra trận còn lén trèo tường nhà ta, khóc lóc năn nỉ ta đợi hắn về…
Duy chỉ có Phạm Trần An, là ghét ta ra mặt.
Ta mặc xiêm y lộng lẫy, hắn nói ta phô trương lố lăng.
Ta nhất thời hứng khởi học thêu, hắn bảo ta giả tạo, ngụy trang đến đáng ghét.
Thơ của trạng nguyên lang hắn phê thẳng tay, mắng ta không biết giữ chừng mực.
Ngay cả lúc tiểu tướng quân trèo tường cáo biệt, hắn cũng lập tức dẫn gia đinh đến bắt trộm, dọa người ta chạy thục mạng.
Mọi chuyện đều chứng minh một điều.
Phạm Trần An không ưa ta, thậm chí là cực kỳ chán ghét.
…
Sau khi c.h.ế.t ba năm, ta vẫn ở địa phủ giúp Mạnh Bà múc canh.
Không phải ta không muốn đầu thai, mà là không thể.
Mỗi lần bước lên cầu Nại Hà là ta lại bị b.ắ.n ngược xuống. Diêm Vương nói ta ba hồn bảy vía không đủ, hồn phách không trọn, không cách nào đầu thai.
Không đầu thai cũng chẳng sao, dưới địa phủ ăn ngon mặc đẹp cũng tàm tạm.
Nhưng sau đó thì có chuyện không ổn.
Ta hết tiền rồi!
Nói ra thật vô lý.
Ta đường đường là mỹ nhân đệ nhất kinh thành, gia thế hiển hách, chẳng lẽ đến dịp Thanh minh cũng không ai đến mộ tế lễ sao?
Vậy là ta mượn gương thông giới của phán quan để xem thử.
Ồ, người lên viếng thì đông đấy, nhưng không một ai đốt tiền giấy.
Kẻ này ôm bó mẫu đơn, kẻ kia cầm bó tường vi...
“Cẩm Sắt lúc sống yêu cái đẹp, c.h.ế.t rồi ắt cũng chướng mắt mấy thứ tục vật này.”
“Đúng thế, chỉ có hoa tươi mới xứng với nàng.”
Ta thích! Ta thích tiền giấy mà!
Nhưng bọn họ chẳng thể nghe thấy tiếng ta gào thét.
Cứ thế, ta trở thành một kẻ nghèo khổ nơi địa phủ.
Ta cật lực làm công cho Diêm Vương suốt ba năm, cuối cùng cũng đổi được một cơ hội nhập mộng.
Diêm Vương nói, sẽ giúp ta tiến vào giấc mộng của người nhớ thương ta nhất nơi nhân gian.
Tốt quá rồi.
Ta đoán, người đó chẳng là trạng nguyên lang thì cũng là tiểu tướng quân kia.
Đến lúc đó ta sẽ kể khổ một phen, chắc chắn họ sẽ đốt cho ta cả đống tiền vàng.
Ai ngờ, Diêm Vương này thật không đáng tin.
Hắn lại đưa ta vào mộng của Phạm Trần An!
Trời đất chứng giám, khoảnh khắc màn sương tan đi, ta thấy gương mặt của Phạm Trần An, ta choáng đến mức hồn phách cũng run rẩy.
Hắn gầy hơn trước rất nhiều.
Ánh mắt nhìn ta, vốn luôn lạnh lùng sắc bén, giờ đây lại mang theo mấy phần trống rỗng.
Ta cũng ngây người.
Hai bên trừng mắt nhìn nhau vài giây, ta lập tức quay đầu bỏ chạy.
Ngay cả chuyện xin lễ vật, ta cũng chẳng nói nổi thành lời.
2
Diêm Vương mắng ta hồ nháo vô lý, đá ta một cước bay thẳng ra ngoài.
Ta ngồi xổm bên cạnh Mạnh Bà than thở cả buổi.
Mạnh Bà lại nhìn chằm chằm lên đỉnh đầu ta, như đang xuất thần.
Ta khó chịu: “Bà nhìn gì vậy?”
Mạnh Bà chỉ tay: “Không phải ngươi đang có tiền đó sao?”
Ta ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy phía trên đầu mình đang tỏa ra từng chấm ánh vàng.
Hào quang càng lúc càng sáng, điều này nghĩa là có người đang đốt tiền cho ta!
Ta mừng rỡ nhảy dựng lên, vội chạy đi mượn kính thông giới của phán quan.
Vừa nhẹ vuốt một cái, mặt kính liền gợn sóng như mặt nước.
Sau đó, trong kính hiện lên một ngôi phần mộ.
Ngôi mộ được xây cực kỳ tinh xảo, thoạt nhìn liền biết có người thường xuyên chăm sóc. Ồ, là mộ của ta.
Màn kính chuyển cảnh, trước phần mộ xuất hiện một nam tử.
Hắn mặc trường bào màu lam đậm, tóc đen được búi gọn bằng một cây trâm gỗ. Hắn ngồi xổm trước mộ đốt tiền, còn phía sau, tiểu đồng mang một chiếc giỏ lớn, bên trong chất đầy vàng mã chưa đốt.
Cảm động quá, thật sự cảm động quá đi!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ta hồi hộp muốn xem vị ân nhân này rốt cuộc là ai, lại vội vàng gõ mạnh lên mặt kính.
Hình ảnh lập tức phóng lớn. Cuối cùng cũng thấy rõ dung mạo người kia.
“Choang ——”
Kính rơi xuống đất.
Ta c.h.ế.t sững nhìn người trong kính.
Sao lại là Phạm Trần An?
Hắn sao lại nhớ tới việc đốt tiền cho ta?
Lẽ nào tối qua nhập mộng dọa hắn sợ thật rồi sao?
Bao nhiêu câu hỏi tràn ngập trong đầu ta.
Ngay lúc ấy, tên tiểu đồng kia cũng mở miệng hỏi ra điều tương tự.
“Công tử hôm nay sao lại đột nhiên tới nơi này vậy?”
Ta vội nhặt kính lên, nhìn về phía Phạm Trần An.
Động tác đốt tiền của hắn khựng lại một thoáng.
Hồng Trần Vô Định
Giọng hắn nhẹ nhàng:
“Đêm qua, ta mộng thấy nàng ấy.”
“Nhiều năm như vậy, là lần đầu tiên nàng ấy xuất hiện trong giấc mộng của ta.”
“Nàng xưa nay ưa thích cái đẹp, thế mà y phục trên người lại rất đơn sơ, còn rách nát tả tơi…”
Tiểu đồng ngẩn người: “Công tử không phải xưa nay chẳng tin quỷ thần sao?”
“Giờ thì có chút tin rồi…”
Xì, rõ ràng là bị ta dọa rồi còn gì.
Nhưng thôi, kết quả như vậy cũng không tệ.
Lão nương có tiền rồi!
Ta đang mừng thầm, nghĩ lát nữa đi sắm mấy bộ xiêm y mới, thì trong kính lại nghe Phạm Trần An nói tiếp:
“Thư gửi đi chưa?”
Tiểu đồng sửng sốt: “Đều gửi rồi ạ.”
Hắn hơi ngập ngừng: “Công tử sao lại nhớ ra viết thư cho phu nhân và mấy vị cố nhân vậy?”
Phạm Trần An không trả lời, chỉ lặng lẽ đốt nốt mớ vàng mã còn lại.
Hắn chậm rãi đứng lên, nhìn phần mộ trước mặt.
Mắt hơi cụp xuống, như khẽ than:
“Đi thôi, về thôi.”
3
“Nhìn gì thế? Nhìn đến thất thần luôn rồi!”
Mạnh Bà thò đầu qua liếc một cái vào kính.
“Ồ chà, mỹ nam tử à.” Bà ta tỏ vẻ thích thú, còn khẽ huých khuỷu tay vào người ta: “Ý trung nhân của ngươi à?”
Mạnh Bà bĩu môi: “Ta không có nói bậy nhé. Ta ở địa phủ bao nhiêu năm, chuyện gì chưa thấy qua? Vừa rồi ánh mắt ngươi nhìn hắn, chậc chậc chậc…”
Ta lập tức ôm chặt lấy kính thông giới, tức đến sắp phát hỏa.
Mạnh Bà thấy thế liền chuồn thẳng: “Canh của ta còn đang nấu, không xem lại cháy mất!”
Mạnh Bà đi rồi, ta ngồi một mình nơi đầu cầu Nại Hà, rơi vào trầm tư.
Lời của bà ta cứ văng vẳng trong đầu ta.
Ý trung nhân?
Không có! Tuyệt đối không phải!
Ta đá mạnh một hòn đá bên chân.
Tâm trí rối loạn.
Không thể khống chế được, ta lại nhớ về lần đầu tiên ta gặp Phạm Trần An…
Hồi đó hắn vẫn chưa vào Tô phủ, chỉ là một thiếu niên nghèo bán sách ở đầu ngõ Thập Tam Lý.
Hắn vừa bán sách vừa đọc sách, ôm mộng khoa cử.
Hôm ấy, ta cùng mấy tỷ muội ra ngoài du ngoạn, vì chuyện nhỏ nhặt mà tranh cãi.
Tiểu nữ nhà Thái sư, Lâm Tố Tố, từ trước đã không vừa mắt ta, bèn châm chọc:
“Ngươi ngoài một gương mặt ra thì còn gì? Cầm kỳ thi họa, thứ nào ngươi giỏi?”
Ta liền đáp trả ngay:
“Ồ? Ngươi thì cầm kỳ thi họa đều tinh thông thật đấy, nhưng chúng ta cùng ra ngoài, có ai thèm liếc nhìn ngươi đâu.”
Lâm Tố Tố tức đến đỏ mặt.
Ánh mắt lướt qua thiếu niên đang ngồi xổm nơi đầu ngõ, nàng ta bỗng cong môi cười lạnh.
“Tô Cẩm Sắt, gương mặt của ngươi, không phải ai cũng thích đâu.”
Nàng ta hất cằm chỉ: “Ngươi xem, đó là Phạm Trần An, tài tử nổi danh Đông Thành. Tuy nhà nghèo nhưng người khôi ngô tuấn tú, nghe nói là kẻ chỉ biết vùi đầu đọc sách, không màng thế sự.”
“Ngươi đứng đây nãy giờ rồi, hắn có liếc nhìn ngươi lấy một lần không?”
Ta quay đầu lại.
Nam tử kia mặc áo vải thô, bạc màu vì giặt nhiều, nhưng sạch sẽ vô cùng. Tóc chỉ buộc bằng một dải vải đơn sơ.
Hắn đang cầm sách, đọc chăm chú.
Quả thật từ đầu đến cuối, hắn chưa từng liếc nhìn ta một cái.
Ta hơi sững người.
Lâm Tố Tố cười cười, ghé tai ta nói nhỏ: “Chúng ta cá cược một phen, được không?”
“Cược gì?”
“Cược xem ngươi có thể khiến ánh mắt hắn rời khỏi sách, đặt lên người ngươi trong vòng một tháng hay không.”
Ta nghi ngờ nhìn nàng ta: “Nếu ta thắng thì sao?”
“Nếu ngươi thắng, bộ trâm lưu ly mới về ở Linh Lung Phường, ta mua tặng ngươi. Ngươi thua thì ngươi tặng ta.”
“Thành giao.” (Thỏa thuận thành công)
Bộ trâm đó ta đã để ý từ lâu, nhưng giá quá đắt.
Chỉ là giờ nghĩ lại, vì một món trang sức, mà ta đi quấy rầy một thư sinh đang miệt mài ôn thi, đúng là có lỗi.
Thế nên, sau này Phạm Trần An ghét ta, ta đại khái cũng hiểu vì sao.