Công Chúa Nằm Vùng Trở Thành Quý Phụ Nuôi Heo

Chương 8



Ta vất vả lắm mới chen được ra khỏi đám người.

 

Cuối cùng cũng tới được cổng thành.

 

Cổng thành bị phong tỏa.

 

Ta đi không nổi nữa.

 

……

 

Cái kiếp chó má của ta!

 

Xong rồi, xong hết rồi.

 

Ta máy móc quay về nhà.

 

Ta đã không còn đường lui nữa rồi.

 

Không.

 

Ta vẫn còn một con đường chết.

 

Ta quyết định chờ chết.

 

Không chừng đâu, vạn nhất Đại Lương thắng thì sao?

 

Ta lại tự phủ định, triều đình Đại Lương đến cả một kẻ nuôi heo như ta còn cướp, thắng nổi cái gì.

 

Ta tiếp tục chờ chết, ngày này qua ngày khác.

 

Sự thật đúng như ta dự liệu, quân Đại Lương liên tục thất bại, chỉ trong vòng một tháng đã mất liền mấy tòa thành.

 

Trên phố nghe được tin này, lòng ta nguội lạnh như tro.

 

Ta đã tích trữ không ít gạo, bột, dầu mỡ, còn nhặt được một con mèo con trên đường.

 

Về nhà, ta đóng chặt cửa lớn, từ đó không bước ra ngoài nữa!

 

Lỡ như lúc tàn sát thành mà bỏ sót ta thì sao?

 

Ta nằm trên ghế xích đu, phe phẩy quạt giấy, nhai bánh, ngắm hoa.

 

Chờ chết.

 

Bên ngoài náo loạn thế nào ta không quan tâm, ta chỉ muốn sống tốt mấy ngày cuối cùng này.

 

Không cần nuôi heo, không cần truyền tin, không cần giao tiếp xã hội.

 

Mỗi ngày ở nhà, có ăn có uống, rảnh thì đọc truyện, vuốt mèo.

 

Ta cứ thế mà tiêu d.a.o mấy tháng trời.

 

12

 

Chuyện đã đọc hết.

 

Hoa cũng héo rồi.

 

Mèo rụng lông rồi.

 

Đại Lương đầu hàng rồi.

 

Quân Tống tiến vào thành.

 

13

 

May mà không phải đánh vào thành, không có tàn sát.

 

Ta ôm mèo run rẩy, một đội binh sĩ phá cửa xông vào, áp giải ta đi.

 

Ra đến phố, khắp nơi đều là binh sĩ Đại Tống.

 

Ta thấy Tể tướng và phu nhân Tể tướng cũng bị áp giải ở phía trước.

 

Thì ra quan viên đều bị giải đi.

 

Vậy ta bị bắt là vì…?

 

Chỉ vì ta được cái lão hoàng đế c.h.ế.t tiệt kia phong là Giả Thân Thương Thánh?

 

Trời ơi ta là nạn nhân cơ mà!

 

Cả nhà ta bị Đại Lương dọn sạch rồi đó!

 

Đột nhiên, từ xa vang lên tiếng ồn ào.

 

Tiếng bước chân đều tăm tắp và vó ngựa rầm rập kéo đến.

 

Ta ngoái đầu nhìn lại, đi đầu có hai người cưỡi ngựa, người đi trước một chút ta không nhận ra.

 

Còn người kia, ta lại quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn.

 

Hắn đã không còn cái vẻ lười nhác thường ngày, mặc chiến bào, cưỡi trên lưng tuấn mã đen cao lớn, tóc dài buộc cao, đuôi tóc theo nhịp ngựa mà đung đưa.

 

Trên sống mũi hắn còn đeo một mắt kính đơn, như đang nhìn về phía ta.

 

Ánh mắt đó… ta có thể tin tưởng không?

 

Hắn hình như đã thấy ta, giơ cương ngựa lên, nhưng bị người bên cạnh giữ lại.

 

……

 

Chỉ một động tác như vậy, ta đã bị đưa ra khỏi góc phố.

 

Mất đi tầm nhìn.

 

Ta bị áp giải vào thiên lao.

 

……

 

Nếu số khổ là một loại thiên phú.

 

Kinh nghiệm sống +1.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Hi hi.

 

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

14

 

Không cười nổi.

 

15

 

Thiên lao điều kiện cực kém, ta xoa tay, hắt xì một cái.

 

Còn đói nữa.

 

Trời ơi ta làm sai cái gì chứ.

 

Ta ngồi trên đống rơm khô, nghĩ ngợi lung tung.

 

Sao cái đống rơm này ngồi mãi vẫn chưa thấy ấm lên là sao?

 

Ta nhớ lại bóng dáng vừa rồi.

 

Hắn rốt cuộc là ai?

 

Biết thân phận ta, biết sở thích ta, từng làm thích khách, giờ lại xuất hiện trong quân Tống, xem ra địa vị cũng không thấp.

 

Đầu óc muốn nổ tung rồi.

 

Nhưng chắc không cần lo đến tính mạng nữa, có lẽ?

 

Tiếng bước chân vang lên nơi hành lang.

 

Hắn tới rồi, hắn tới rồi!

 

Hắn mang theo chìa khóa tới rồi!

 

Cửa ngục bị mở ra, hắn vẫn mặc chiến bào đó.

 

Hắn bước vào ngục, ngồi xổm trước mặt ta.

 

“Xin lỗi, ta đến muộn.”

 

Không muộn, đống rơm ta vừa mới ngồi ấm rồi.

 

Ta há miệng định nói gì đó, nhưng nước mắt đã chảy xuống trước.

 

……

 

Thật ra ta chẳng hề mạnh mẽ.

 

Lúc nhỏ, bị ngã sẽ khóc, thấy côn trùng sẽ khóc, ngủ riêng với mẫu phi cũng khóc.

 

Nhưng chỉ khi có người quan tâm đến ngươi, khóc mới có tác dụng.

 

Từ ngày rời khỏi Hạ quốc, ta đã giấu hết mọi cảm xúc.

 

Trưởng thành vốn đã đau đớn như rút gân lóc xương.

 

Mấy tháng trời hoảng loạn sợ hãi, nơm nớp lo sợ, cuối cùng trong khoảnh khắc này được giải tỏa.

 

Hắn ôm ta vào lòng, nhẹ nhàng vuốt lưng ta.

 

Cảm xúc dồn nén mấy năm trời, ta khóc đến suýt nghẹt thở.

 

Không biết qua bao lâu, ta đẩy hắn ra, lau nước mắt.

 

“Ta muốn về nhà.”

 

Hắn gật đầu: “Được, ta lập tức sắp xếp.”

 

16

 

Một đội nhân mã hùng hậu, hộ tống ta hồi Hạ quốc.

 

Cho đến khi thấy được mẫu phi, tâm ta mới thật sự bình ổn lại.

 

Phụ hoàng mở tiệc mừng công, khen thưởng công lao mấy năm nay của ta.

 

Ta đang sung sướng ăn thịt xiên, thì một thị tùng hớt hải chạy vào bẩm báo.

 

Ủa sao cảnh tượng này quen thế nhỉ.

 

Thị tùng dâng lên phụ hoàng một tấu chương viền vàng.

 

Phụ hoàng chỉ liếc mắt một cái, liền giãn mày nở mặt.

 

Phụ hoàng phất tay một cái, chỉ vào ta.

 

“Con, đi hòa thân.”

 

……?

 

Phụ hoàng đọc nội dung trong tấu chương: “Đại Tống nói muốn cùng Hạ quốc hữu hảo láng giềng, yêu cầu trưởng công chúa của Hạ quốc gả cho Thất vương gia làm vương phi.”

 

Trưởng công chúa là ta.

 

Thất vương gia là ai?

 

Trong đầu ta hiện lên một gương mặt, rồi nhanh chóng phủ định.

 

Làm gì có vương gia nào cận thị tới mức ấy.

 

Bên kia phụ hoàng đã nâng chén chúc mừng.

 

Diễn cũng chẳng buồn diễn.

 

Chỉ có mẫu phi là lo lắng nhìn ta.

 

Muốn khóc.

 

Không còn cách nào, cũng chẳng thể gả một cái là c.h.ế.t ngay.

 

Sau yến tiệc, toàn hoàng cung đều rầm rộ chuẩn bị của hồi môn cho ta.

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com