Công Chúa Hồi Cung

Chương 9



“Là bởi vì Ngụy Uyển đã sớm ôm lòng muốn chết. Nàng ấy không muốn sinh ra Lý Trường Nguyên, như vậy sẽ lại thêm một sợi dây ràng buộc với ngài. Cả đời này nàng ấy sống vì gia tộc, sống vì Thái tử, chưa từng sống vì chính bản thân mình.”

 

Nguyễn Tĩnh Di đổi giọng: “Lý Trường Nguyên, ngươi nên cảm ơn ta. Nếu không phải ta ngăn nàng ấy uống chu sa trong thời gian dài thì ngươi căn bản không sống được tới khi ra đời. Ngươi tưởng nốt ruồi đỏ giữa trán mình là phúc khí sao? Không, đó là minh chứng cho việc mẫu thân ngươi muốn phá bỏ ngươi.”

 

“Ta bảo Từ công công đưa ngươi ra ngoài, còn cho hắn một số bạc lớn để nuôi dưỡng ngươi tử tế. Tên tiểu nhân vô sỉ đó, lòng tham không đáy, vậy mà lại dùng ngươi để uy h.i.ế.p ta suốt bao nhiêu năm.”

 

“Ngụy Uyển, ngươi nhìn xem, đây chính là hoàng quyền!”

 

Cuối cùng, bà ta liếc phụ hoàng một cái, mang theo ver quyết tuyệt:

 

“Trường Ngu là con của ai, ngài vĩnh viễn đừng mong biết được. Dưới hoàng quyền, ai dám chắc mình trong sạch hơn ai?”

 

Nói xong, bà ta đập đầu vào cột.

 

Ta cúi thấp đầu, không nói một lời.

 

Thật nực cười!

 

Ta vốn tưởng rằng bản thân là minh chứng cho tình yêu của phụ hoàng và mẫu hậu.

 

Không ngờ tất cả chỉ là ảo tưởng của riêng ta, người mẫu thân mà ta chưa từng gặp mặt từ khi sinh ra lại chính là người muốn g.i.ế.c c.h.ế.t ta nhất.

 

Ta từng nghĩ kiếp trước Nguyễn Tĩnh Di luôn nhằm vào ta là vì ghét ta, ghét ca ca, ghét mẫu hậu.

 

Hóa ra, bà ta chỉ đang oán hận một cách công bằng với tất cả những ai sinh ra trong Hoàng gia.

 

Vậy thì việc ta báo thù rốt cuộc còn có ý nghĩa gì nữa?

 

10

 

Ra khỏi chính điện, ta vội vàng kéo theo Nguyệt Lê đi đến cung điện nơi Lý Trường Ngu đang bị giam giữ.

🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟

 

Từ sau lần đi săn trở về, nàng ta đã bị hoàng tổ mẫu cẩm túc ở nơi hẻo lánh nhất trong hoàng thành.

 

Nàng ta đang điên cuồng chửi rủa ta trong điện, vừa thấy ta bước vào liền lao tới nắm lấy cánh tay của ta, thậm chí còn định cắn ta.

 

Chỉ là, nàng ta đã sống an nhàn sung sướng mười lăm năm làm sao so được với người lớn lên giữa chợ búa phố phường như ta?

 

Ta chẳng tốn chút sức lực đã dễ dàng gạt nàng ta sang một bên, Nguyệt Lê lập tức giữ chặt nàng ta lại, không để nàng ta đến gần ta.

 

Lý Trường Ngu điên cuồng giãy dụa:

 

“Lý Trường Nguyên, ngươi muốn làm gì? Hoàng tổ mẫu chỉ tạm thời nhốt ta lại, ta vẫn là Công chúa. Ngươi đến đây để cười nhạo ta sao?”

 

“Mẫu hậu ta sớm muộn gì cũng sẽ xử lý ngươi!”

 

“Bảo người của ngươi thả ta ra!”

 

“Lý Trường Nguyên, ta sẽ g.i.ế.c ngươi!”

 

Sắc mặt của ta càng thêm lãnh đạm:

 

“Mẫu hậu ngươi c.h.ế.t rồi, bà ta đập đầu vào cột trong chính điện mà chết. Phụ hoàng đã phế bỏ ngôi vị Hoàng hậu của mẫu thân ngươi. Ngươi cũng không còn là công chúa nữa.”

 

Ta nhìn chằm chằm vào mắt Lý Trường Ngu, nói rõ ràng từng câu từng chữ:

 

“Ngươi là con hoang do Nguyễn Tĩnh Di và ca ca của bà ta l.o.ạ.n l.u.â.n sinh ra.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Ta bóp cằm nàng ta:

 

“Ngươi có biết vì sao Thanh Mi phản bội ngươi không? Nàng ấy yêu ca ca của ta, đương nhiên sẽ không để huynh ấy rơi vào bẫy của ngươi. Ngày hôm đó, ngươi vốn muốn ta và Lý Trường Giác cùng nằm trên cái giường đó, hủy hoại thanh danh của ta, tiện thể huỷ hoại cả Thái tử. Nhưng Thanh Mi đã sớm nói hết âm mưu của ngươi cho ta biết.”

 

“Người nhà là ranh giới cuối cùng của nàng ấy. Ngươi nhiều lần đe dọa nàng ấy, nàng ấy làm cũng chết, không làm cũng chết. Thế thì chi bằng dựa vào ta.”

 

“Còn Tam ca của ngươi nữa, tên ngu ngốc đó, ở kiếp trước sao ta lại không nhìn ra? Hai huynh muội các ngươi và Nguyễn tể tướng thật sự giống nhau đến kỳ lạ.”

 

“Làm loạn huyết thống hoàng thất, Lý Trường Khánh không sống được bao lâu nữa đâu. Chẳng mấy chốc, thánh chỉ sẽ được gửi tới đất phong.”

 

Lý Trường Ngu nghe đến đây, tinh thần đã bắt đầu trở nên không bình thường.

 

Nàng ta ôm lấy đầu mình, trong miệng lẩm bẩm:

 

“Không thể nào, cữu cữu làm sao có thể là phụ thân của ta được? Ngươi lừa ta!”

 

“Ngươi lừa ta!”

 

“Ta là công chúa, thân phận cao quý, ta không phải là con hoang!”

 

“Ta không phải!”

 

Lý Trường Ngu đã phát điên, giống như một chiếc lá rụng bị gió cuốn bay trong mùa hè, lặng lẽ không tiếng động.

 

Nhưng tại sao ta vẫn không thể vui nổi?

 

11.

 

Khi về thăm phụ mẫu, ta một mình yết kiến phụ hoàng.

 

Ta hy vọng ông ấy giáng ta làm Quận chúa, không lập phủ Công chúa ở bên ngoài.

 

Phụ hoàng thở dài một tiếng, rồi phê chuẩn cho thỉnh cầu của ta.

 

Trước khi ta khởi hành, ca ca dắt theo Thanh Mi lúc này bụng đã nhô cao đến thăm ta, bởi vì không có phủ Công chúa ở kinh thành, ta không thể ở lại kinh đô quá lâu, mà phải cùng Bùi Tịch đi đến nơi nhậm chức.

 

Hoàng tổ mẫu tưởng rằng ta là vì suy nghĩ cho tiền đồ của Bùi Tịch, ta chỉ lắc đầu.

 

Còn liên tục dặn dò Lý ma ma chăm sóc hoàng tổ mẫu cẩn thận.

 

Bùi Tịch cưỡi ngựa vén rèm xe của ta lên:

 

“Trường Nguyên, lần này đi đường xá xa xôi, vi phu sợ phu nhân nhớ nhà đến phát khóc mất thôi.”

 

Ta cười nhạt:

 

“Trời cao mây trắng, mặc ta bay lượn. Bùi Huyện lệnh sợ là đã quên mất ước định giữa ta và ngài rồi.”

 

Đôi mắt Bùi Tịch ánh lên như sương khói lấp lánh, mê hoặc lạ thường, ghé sát tai ta thì thầm: “Không phải chỉ là phu thê giả thôi sao, ngày tháng còn dài mà."

 

“Phu nhân đừng để vi phu câu mất hồn đấy nhé.”

 

Ta quay mặt đi, khóe mắt thấy hắn vẫn đang nhìn mình, bất giác bật cười thành tiếng.

 

(Hoàn toàn văn)

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com