Công Chúa Hồi Cung

Chương 6



Mặt mũi hắn ta đầy vẻ giận dữ, bước thẳng đến trước mặt ta, giáng cho ta một bạt tai.

 

“Đồ tiện nhân nhà ngươi! Ngươi dám đến cung mẫu hậu diễu võ giương oai, ta phải thay phụ hoàng và đại ca dạy dỗ thứ muội muội bất hiếu như ngươi!”

 

Ta cứng rắn chịu đựng cái tát đó, chỉ để xem hắn ta tự đập nát chân mình như thế nào.

 

“Vô lễ!”

 

“Lão Tam, ta thấy mấy năm nay ngươi đọc sách học học lễ nghi đều vào bụng chó hết cả rồi.”

 

“Ngay cả muội muội mà ngươi cũng dám tuỳ tiện mắng chửi đánh đập, không biết tôn ti trật tự, thật không biết trời cao đất dày!”

 

Hoàng tổ mẫu lập tức kéo ta ra sau lưng, che chắn:

 

“Ngay trước mặt tổ mẫu mà còn vô lễ như vậy, nếu hôm nay muội ngươi không ở Từ An Cung, chỉ sợ đã lành ít dữ nhiều rồi.”

 

“Xin lỗi muội ngươi ngay!”

 

Cả người Lý Trường Khánh khựng lại, cố chấp ngẩng cao đầu, không chịu cúi xuống.

 

“Hoàng tổ mẫu, sợ rằng người bị nữ tử nơi đầu đường xó chợ này lừa gạt rồi. Chỉ tuỳ tiện vài lời liền nói mình là con gái của Tiên Hoàng hậu, người lại tin tưởng sao? Ngay cả phụ hoàng và đại ca cũng vậy! Trường Ngu sống cùng chúng ta mười mấy năm, rõ ràng là con ruột của mẫu hậu. Dù người không thích nàng ấy nhưng dù gì cũng là Công chúa Hoàng gia. Vậy mà lại để một kẻ không rõ lai lịch đến tùy ý sỉ nhục, người quá thiên vị rồi.”

 

“Ngươi đây là đang chất vấn ai gia đấy à?”

 

Ánh mắt của hoàng tổ mẫu lạnh lẽo đến đáng sợ.

 

Lý Trường Khánh bị ánh nhìn đó trấn áp, hậm hực cúi thấp đầu, không dám ngẩng lên nhìn tiếp.

 

“Hoàng tổ mẫu, là Trường Khánh mạo phạm.”

 

“Ai gia thấy ngươi to gan lớn mật lắm. Đến cả Hoàng thượng cũng không dám tự tiện xông vào điện của ai gia khi chưa được truyền triệu, thế mà tên khốn kiếp nhà ngươi lại dám đánh cháu gái của ai gia ngay trong cung của ai gia. Trường Nguyên phiêu bạt bên ngoài nhiều năm, sống cảnh nay đây mai đó, ngươi không thương tiếc, lại còn hết lần này đến lần khác nói năng lỗ mãng, thậm chí còn ra tay đánh người! Đều là muội muội của ngươi, lòng dạ ngươi thiên vị đến mức nào rồi?”

 

“Nói một hồi còn muốn kéo cả phụ hoàng và Thái tử vào. Trường Nguyên và Trường Giác là huynh muội ruột thịt cùng mẫu thân sinh ra, sao ai kia không thấy nó từng nói nặng lời với Lý Trường Ngu?”

 

“Lý ma ma, truyền ý chỉ của ai gia. Tam hoàng tử Lý Trường Khánh không có tôn ti, bất kính với tổ mẫu, khi quân phạm thượng. Phạt chép ba trăm lần kinh thư, mười ngày sau đem nộp cho ai gia xem.”

 

“Hoàng tổ mẫu, nhưng hôm sau là lễ săn mùa xuân mà!”

 

Lý Trường Khánh bị trách mắng đến đỏ mặt tía tai, lẩm bẩm nói.

 

“Loại con cháu bất hiếu như ngươi có đi cũng chỉ làm mất mặt phụ hoàng ngươi.”

 

“Cút về phủ của ngươi đi, mấy ngày tới không cần đến thỉnh an nữa. Nếu không phục thì bảo phụ hoàng ngươi đến nói chuyện với ai gia. Nếu vẫn không phục nữa thì lập tức đi về đất phong cho ta!”

 

Hoàng tổ mẫu phất tay, lệnh cho thị vệ ngoài điện kéo Lý Trường Khánh ra ngoài.

 

Hốc mắt ta đỏ hoe, không ngờ hoàng tổ mẫu lại vì ta mà nói những lời như vậy.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Hoàng tổ mẫu đừng tức giận, cẩn thận sức khỏe của người.”

 

Ta vỗ lưng lão nhân gia, liên tục trấn an.

 

Hoàng tổ mẫu nắm lấy tay ta, nước mắt gần như rơi xuống.

 

“Đứa nhỏ này, bên ngoài đã chịu bao nhiêu đau khổ, đến chỗ hoàng tổ mẫu cũng chỉ kể chuyện vui để dỗ lão bà tử ta vui vẻ. Nếu như ta không ra mặt bảo vệ cháu, chỉ sợ cháu sống ở trong cung này sẽ không dễ chịu.”

 

“Hoàng tổ mẫu, chuyện cũ rồi thì cho qua đi. Nếu cứ mãi đắm chìm trong quá khứ thì làm sao sống tốt những ngày tháng sau này được! Người nói có đúng không?”

 

Hoàng tổ mẫu gật đầu.

 

🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟

Ta ngoan ngoãn nở nụ cười.

 

“Lễ săn mùa xuân là sự kiện được triều ta coi trọng nhất. Khi ấy phụ hoàng con sẽ công bố hôn sự của cháu với Thám Hoa lang Bùi Tịch trước mặt tông thân và bá quan văn võ.”

 

“Cháu gái ngoan của ta, cuối cùng tổ mẫu cũng làm được một chuyện cho cháu.”

 

Chuyện Lý Trường Khánh xông vào Từ An Cung, được hoàng tổ mẫu “vô tình” truyền ra, cuối cùng cũng đến tai phụ hoàng. Ông ấy sai người đánh Lý Trường Khánh mười roi, lại phạt quỳ trước Từ An Cung ba canh giờ.

 

Nghe nói Nguyễn Tĩnh Di đi cầu xin còn bị mắng nhiếc tới m.á.u chó xối đầu, nói: Nếu không phải nàng quản giáo không nghiêm, sao có thể sinh ra kẻ cuồng đồ như thế?

 

Ta chỉ cần ngồi trong cung nghe thôi cũng vui vẻ đến trong lòng nở hoa.

 

Lý Trường Ngu nghe được chuyện ta sắp gả cho Bùi Tịch, sợ là đêm nay sẽ không ngủ nổi rồi.

 

7

 

Trên xe, Nguyệt Lê đang phe phẩy quạt cho ta, nơi săn b.ắ.n khá rộng lớn, trong chốc lát khó mà tới nơi.

 

Ta nghiêng người dựa vào giường nhỏ, cố gắng cưỡng lại cơn buồn ngủ, lắng nghe nàng ấy lải nhải bên tai:

 

“Cũng không biết Nhị điện hạ dùng cách gì mà có thể khiến cho Thánh Thượng cho phép nàng ta tham gia săn bắn. Điện hạ, người phải cẩn thận một chút.”

 

Ta khẽ mở mắt: “Mặc kệ nàng ta dùng cách gì, có thể khiến phụ hoàng cho phép nàng ta xuất cung, đó chính là bản lĩnh của Lý Trường Ngu.”

 

“Những chuyện ta giao cho ngươi, đã sắp xếp xong chưa?”

 

Nguyệt Lê mỉm cười đáp: “Tuyệt đối không phụ lòng điện hạ giao phó.”

 

Gió mùa hè thổi nhè nhẹ, mặt trời chiếu sáng rực rỡ.

 

Các gia quyến được an trí tại một bãi đất trống được khoanh vùng sẵn, trung tâm chính là nơi của Hoàng tộc.

 

Ta vừa ngồi xuống chưa được bao lâu đã thấy Lý Trường Ngu được cung nhân vây quanh, khoan thai đến muộn.

 

“Trưởng tỷ mạnh khỏe, đã nhiều ngày không gặp, khí sắc trưởng tỷ càng thêm hồng hào, xem ra trong cung quả thật là nơi tốt để dưỡng người.”

 

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com