Công Chúa Hồi Cung

Chương 4



Ta mỉm cười dịu dàng:

 

“Ngươi đến dạy dỗ cô nương Hồng Oánh chút quy củ đi. Vào cung là để hầu hạ, không phải để làm tổ tông của ta.”

 

Quản sự cung nữ lập tức tiến lên, tát cho Hồng Oánh mấy bạt tai.

🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟

 

Khuôn mặt trắng nõn của Hồng Oánh lập tức in rõ vết đỏ.

 

“Thưởng!”

 

Ta hài lòng gật đầu, rồi đổi giọng nói:

 

“Bất kể các ngươi là từ cung nào đến đây hầu hạ, đã đến cung của ta thì phải theo quy củ của ta. Chắc là trước khi đến đây cũng đã nghe ngóng rồi, nói ta là người được đón về từ trong dân gian, dễ lừa gạt, nên muốn lơ là với ta.”

 

“Chính vì lớn lên từ chốn dân gian, ta quen thói có thù tất báo. Nếu các ngươi thật lòng coi ta là chủ tử, làm việc tận tâm tận lực, bản cung tuyệt đối không bạc đãi. Đợi các vị tỷ tỷ đủ tuổi xuất cung, ta nhất định tìm cho các ngươi một mối nhân duyên tốt!”

 

Ta tận tình khuyên nhủ một hồi lâu, chỉ hy vọng Thanh Mi có thể đi sai đường biết đường quay lại, dù sao ở kiếp trước, sau khi ta chết, nàng ấy cũng đã gieo mình xuống giếng. Ta không biết nàng ấy là vì hối hận hay vì muốn bảo vệ an toàn cho lão mẫu và ấu đệ. Dù sao cũng là một nữ tử đáng thương.

 

“Thanh Mi, theo ta đi gặp ca ca.”

 

Thấy ta gọi đích danh, nàng ấy khom người cẩn thận bước tới, nhẹ nhàng nâng tay của ta.

 

Ta đi phía trước, phía sau là một đoàn người rầm rộ đi theo.

 

Giống hệt như kiếp trước lúc Lý Trường Ngu nhập cung.

 

Nàng ta là đóa hoa được nâng niu chăm sóc.

 

Còn ta, là ác quỷ trở về từ địa ngục.

 

4

 

“Ca ca.” Ta đứng trước cửa Đông Cung, dè dặt gọi Lý Trường Giác.

 

Nam tử trước mặt dung mạo như ngọc, có đến tám phần giống ta.

 

Lý Trường Giác đang ngồi ngay ngắn, trong tay cầm một quyển sách.

 

Nghe tiếng gọi của ta, Lý Trường Giác lập tức đứng dậy, ra đón ta vào trong.

 

Huynh ấy lộ rõ vẻ vui mừng, trong giọng nói mang theo chút nghẹn ngào: “Muội thật sự là muội muội của ta!” Huynh ấy kéo tay ta, nhìn trái nhìn phải: “Ngày muội ra đời, ta hộ tống phụ hoàng nam tuần, khi trở về cung lại nghe được tin dữ về muội và mẫu hậu. Khi đó... khi đó ta chỉ hận bản thân không thể ở bên cạnh mẫu hậu.”

 

Trong lòng ta cũng dâng trào xúc động, đây là ca ca ta, vị Thái tử tôn quý nhất đương triều, vậy mà ở kiếp trước lại có kết cục thê thảm như vậy.

 

Ta nắm lấy tay huynh ấy, ra hiệu cho những người khác lui xuống, chỉ giữ lại một mình Thanh Mi.

 

"Ca ca, Từ công công hiện đang ở đâu?”

 

“Muội luôn cảm thấy Từ công công còn có chuyện chưa nói với huynh. Muội vẫn nghi ngờ năm đó mẫu hậu khó sinh là có người đứng sau giật dây. Sau đó bà đỡ, thái y, cả những người hầu bạ bên cạnh mẫu hậu đều bị đuổi đi, kẻ thì cáo lão hồi hương, người thì bỏ mạng tha hương, có kẻ thì bị điều khỏi Tê Ngô cung. Chuyện này thật sự quá mức kỳ lạ. Mong rằng ca ca thẩm tra lại một lần nữa, cho dù chỉ là manh mối nhỏ cũng không thể bỏ qua.”

 

“Muội yên tâm, những việc này cứ để ca ca xử lý. Muội ở bên ngoài đã chịu khổ nhiều năm như thế, bây giờ huynh muội chúng ta được đoàn tụ, ca ca nhất định sẽ bảo vệ muội, không để muội chịu tổn thương nữa.”

 

“Ca ca, còn một chuyện nữa.” Sau khi ta nói xong những lời này, quay sang nhìn Thanh Mi Thanh Mi đang chăm chú dõi theo ca ca với ánh mắt đầy suy tư.

 

“Người hầu hạ trong cung của muội thực sự quá nhiều, lần này đến Đông Cung chính là để gửi gắm cung nữ này trong cung ca ca.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Lý Trường Giác lập tức hiểu ý: “Mọi chuyện theo ý muội.”

 

Thanh Mi bước lên quỳ xuống: “Nhưng... nô tỳ phụng mệnh đến hầu hạ điện hạ.”

 

Ta lạnh nhạt liếc nàng ấy một cái: “Việc của mẫu thân và đệ đệ ngươi, ta sẽ xử lý. Trong thời gian ở Đông Cung hầu hạ Thái tử điện hạ, hãy suy nghĩ thật kỹ xem rốt cuộc ngươi nên trung thành với ai.”

 

Thanh Mi hoảng sợ, khuôn mặt nhỏ tái nhợt, lập tức dập đầu thật mạnh xuống đất:

 

“Nô tỳ không dám có hai lòng với Thái tử và Công chúa điện hạ. Là Nhị công chúa điện hạ bắt phụ mẫu của nô tỳ, uy h.i.ế.p nô tỳ phải ở bên cạnh Điện hạ giám sát, thường xuyên… thường xuyên bẩm báo cho Nhị công chúa.”

 

“Mẫu thân của nô tỳ đã già, đệ đệ còn nhỏ, trong nhà chỉ trông vào tiền lương mỗi tháng mà nô tỳ kiếm được trong cung.”

 

“Cầu xin Điện hạ thương xót nô tỳ.”

 

Ta đỡ nàng ấy dậy:

 

“Thanh Mi, ngươi là một cô nương tốt. Để Thái tử điện hạ thu nhận ngươi vào cung cũng là để bảo vệ ngươi. Ta thương xót ngươi, tự nhiên sẽ cứu lấy người thân của ngươi thoát khỏi cảnh khốn cùng.”

 

Muốn gỡ chuông phải tìm người buộc chuông, muốn điều tra chân tướng năm xưa, phải cần nhân vật quan trọng Thanh Mi này.

 

Mẫu thân và đệ đệ của Thanh Mi bị Lý Trường Ngu giấu ở đâu?

 

Ở kiếp trước, sau khi náng ấy nghe tin ca ca c.h.ế.t đã gieo mình xuống giếng bỏ mạng.

 

Chắc chắn là Lý Trường Ngu đã nói gì đó với nàng ấy.

 

Đúng lúc ấy, ngoài điện truyền đến một giọng nam chói tai:

 

“Hoàng hậu nương nương mời Công chúa điện hạ đến Tử Ngô cung.”

 

Lý Trường Giác không thèm ngẩng đầu, giận dữ cất tiếng mắng mỏ:

 

“Là tên nô tài nào không có mắt, không thấy bản cung đang trò chuyện với Công chúa điện hạ sao?”

 

Thái giám ngoài điện vội vàng quỳ xuống, đầu cúi rạp: “Bẩm Thái tử điện hạ, nô tài là Chu Toàn ở Tử Ngô cung.”

 

Sắc mặt Lý Trường Giác thoáng lộ ra vẻ căm ghét, sau đó lập tức thu lại.

 

“Thì ra là Chu công công, chuyện này lẽ ra nên để Trưởng Nguyên tự mình đi bái kiến, sao lại để mẫu hậu phái người đến mời?”

 

Dú ngoài miệng đồng ý nhưng bước chân vẫn không hề nhúc nhích, cứ thế để Chu Toàn quỳ ngoài điện.

 

Ta cảm thấy buồn cười, lên tiếng: “Công công đứng dậy đi, ta sẽ theo công công đến bái kiến mẫu hậu.”

 

Lý Trường Giác không yên lòng, cũng muốn đi theo cùng.

 

Ta vỗ nhẹ lên tay huynh ấy, trấn an:

 

“Nếu ca ca thật sự không yên tâm, vậy vậy cho muội mượn mấy Kim Ngô Vệ thân thủ giỏi đi theo.”

 

Lúc này Thanh Mi nhẹ nhàng ghé sát tai ta, thì thầm: “Điện hạ, cẩn thận Hồng Oánh.”

 

Ta vỗ nhẹ lên vai nàng ấy.

 

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com