Công Chúa Giả Mạo

Chương 14



Ta quang minh chính đại phái người đi tìm - ta, vị công chúa giả này, đã được hết đạo thánh chỉ này đến đạo thánh chỉ khác sắc phong thành công chúa thật, trong tay cũng có chút thực quyền.

 

"Công chúa, phượng quan đã đội xong rồi, mời người thử y phục cát tường để thụ phong đi ạ."

 

Thúy Tuyết dẫn theo một đám cung nữ vây quanh ta đến trước một chiếc gương lớn.

 

Y phục cát tường của công chúa được dệt bằng chỉ vàng, lộng lẫy rực rỡ, cần đến bốn vị cung nữ hai bên trái phải, trước sau hầu hạ mặc vào.

 

Ta lười biếng ngắm nhìn chính mình trong gương, đột nhiên cảm thấy một cung nữ phía sau có chút quen mắt.

 

"Son môi này có phải là chưa đủ đỏ không?"

 

Ta vừa nói, vừa giả vờ lười biếng chạm tay lên trâm vàng ngọc trai trên đầu. Cùng lúc đó, "cung nữ" phía sau giả vờ chỉnh cổ áo đã lộ ra mũi d.a.o găm sắc lạnh:

 

"Thẩm Phục Cẩn, ngươi c.h.ế.t đi cho ta!"

 

Vào ngày nọ, chàng tú tài vào cung làm chứng nhưng lại im lặng không nói một lời, đã cứu Thẩm Ánh Ngọc khi nàng bị đánh bốn mươi trượng thừa sống thiếu chết, và còn yêu cầu Thẩm Ánh Ngọc gả cho hắn làm thê.

 

Thẩm Ánh Ngọc ngoài mặt đồng ý, nhưng sau lưng lại lợi dụng mối quan hệ của chàng tú tài ở kinh đô, giả trang thành cung nữ trà trộn vào hoàng cung, rồi lại trà trộn vào cả điện công chúa.

 

Nàng đã có sự chuẩn bị từ trước, con d.a.o găm vừa lóe ra đã cắt đứt mấy sợi tóc của ta.

 

Trước khi con d.a.o găm đ.â.m vào gáy ta, chiếc phượng trâm của ta đã nhanh hơn một bước đ.â.m xuyên tim nàng!

 

Cung nữ hét lớn chạy ra ngoài gọi thị vệ.

 

Thẩm Ánh Ngọc ôm chặt n.g.ự.c đang phun máu, trợn mắt há hốc mồm nhìn ta: "Sao có thể?"

 

"Sao có thể?" Ta nắm chặt phượng trâm xoáy mạnh vào vị trí trái tim nàng: "Từ giây phút ngươi hại c.h.ế.t mẫu thân ta, cảnh tượng này ta đã diễn tập trong lòng vô số lần rồi!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Thẩm Ánh Ngọc không phục: "Nhưng bây giờ ngươi đã cướp đi tất cả của ta!"

 

Ta cười lạnh: "Ngươi hại nhà ta tan cửa nát nhà, ta cướp đi ca ca Thái tử và thân phận tôn quý của ngươi, như vậy rất công bằng!"

 

Nàng kinh hãi nhìn ta, con d.a.o găm trong tay trượt xuống đất, thân thể cũng mềm nhũn.

 

Lúc này, Tiêu Đình Dực nghe thấy động tĩnh liền vội vã chạy đến.

 

Thẩm Ánh Ngọc lê lết trong vũng máu, túm lấy vạt áo Tiêu Đình Dực: "Hoàng huynh, hoàng huynh, huynh cứu muội, giúp muội gọi thái y..."

 

Giờ phút này, Thẩm Ánh Ngọc thực sự đang cầu xin, nàng lộ ra vẻ yếu đuối bất lực nhất của mình, cho rằng Tiêu Đình Dực sẽ cứu nàng một lần.

 

"Muội thật sự là muội muội của huynh mà... muội thật sự là công chúa! Tại sao tất cả mọi người đều tin nàng ta, không tin muội?"

 

Tiêu Đình Dực ngồi xổm xuống, thương xót nhìn Thẩm Ánh Ngọc: "Muội muội."

 

Tiếng gọi "muội muội" của Thái tử khiến Thẩm Ánh Ngọc như sống lại, ả lộ vẻ mừng rỡ: "Hoàng huynh, cuối cùng huynh cũng nhận muội rồi sao?"

 

"Ta từ đầu đã biết muội là hoàng muội của ta rồi."

 

Tiêu Đình Dực nhìn thẳng vào ánh mắt đầy mong đợi của Thẩm Ánh Ngọc nói: "Muội và Triệu quý phi trông giống nhau như vậy, sao ta có thể không nhận ra muội được? Muội nói muội mất trí nhớ, chắc là muội quên rồi, năm muội năm tuổi, đêm mẫu hậu ta khó sinh..."

 

Thẩm Ánh Ngọc đột nhiên trợn tròn mắt, lộ vẻ chột dạ.

 

Tiêu Đình Dực cười lạnh: "Xem ra muội nhớ rồi, đêm đó, Triệu quý phi đã hạ xuân dược vào rượu của phụ hoàng, muội phối hợp với mẫu phi của muội giả bệnh, điều đi hết tất cả thái y trong Thái y viện. Mẫu thân ta, hoàng hậu của hoàng đế, mẫu nghi thiên hạ, đã bị hai mẫu tử muội và Triệu thị hại c.h.ế.t vì khó sinh mà không có thái y chữa trị, cuối cùng một xác hai mạng. Ta vốn có muội muội, muội muội của ta vào ngày chào đời, đã bị Triệu quý phi và muội hại c.h.ế.t trong bụng mẫu hậu rồi!"

 

Thẩm Ánh Ngọc hoảng loạn giải thích: "Lúc đó muội còn là một đứa trẻ, muội không biết gì cả, huynh không thể trách muội..."

 

"Đứa trẻ? Ồ, trẻ con g.i.ế.c người thì không phải đền mạng sao?" Tiêu Đình Dực dường như tán đồng với điều này: "Quả thật là như vậy. Vậy nên trước khi cô trưởng thành, cô đã khiến Triệu quý phi c.h.ế.t bất đắc kỳ tử. Lúc đó cô cũng chỉ là một đứa trẻ, cho nên cái c.h.ế.t của Triệu quý phi, không thể trách lên đầu Thái tử cô được."


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com