Không lâu sau khi Hách Liên Thanh lên ngôi liền nhận con trai út của anh trai làm con thừa tự. Đứa trẻ rời khỏi cha mẹ ruột từ khi còn nằm trong tã lót, nhưng tân vương của Ô Bắc đối xử với nó như con ruột, cứ thế, đứa trẻ lớn lên từng ngày.
Tân vương Ô Bắc chỉ có một thê tử, không nạp thiếp, bao nhiêu năm qua không có con ruột, ai ai cũng biết chuyện này.
Nhưng chẳng ai dám dâng sớ góp ý chuyện đó, bởi Hách Liên Thanh cực kỳ ghét những lời bàn luận kiểu ấy, từng nói: "Cách Lặc chẳng phải là huyết mạch nhà Hách Liên sao?"
Bạc Hề Linh đã sống ở Ô Bắc hơn mười năm, đã trò chuyện với người khác, ra ngoài chỉ bảo vì lúc nhỏ uống thuốc làm hỏng giọng nên tiếng nói không giống nữ nhi.
Giọng y thường nhẹ nhàng, nếu không để ý đến chuyện nam nữ, thì sẽ chẳng thấy có gì không phù hợp với gương mặt ấy.
Y ghét kiểu búi tóc cầu kỳ, đã sớm không chải theo kiểu đó nữa, y phục cũng thay đổi, tiện cho việc ra ngoài cưỡi ngựa.
Ở Ô Bắc, nữ tử khí phách oai phong không thiếu, những thay đổi này với người Ô Bắc không có gì lạ, thậm chị họ còn tự hào, mỹ nhân Hà Việt thì sao, đến Ô Bắc cũng thấy phong tục Ô Bắc tốt hơn!
Lần đầu đề xuất những thay đổi này, y có chút không chắc chắn, không biết Hách Liên Thanh có thích y như vậy không.
Thế mà Hách Liên Thanh lại lập tức đồng ý, còn nóng lòng muốn xem.
Nhiều năm sống với vẻ ngoài khác biệt, lúc này được mặc y phục nam nhi, Bạc Hề Linh cảm thấy như được sống thêm một lần nữa.
Hách Liên Thanh đang chờ xem, nhưng y lại không dám bước ra ngoài.
Trước kia y chưa từng bỏ áo váy, có lẽ Hách Liên Thanh không bận tâm chỉ vì vẻ ngoài của y vẫn hợp ý hắn. Nhưng nếu giờ nhìn thấy y có một diện mạo khác, liệu có cảm thấy khó chịu không?
Bao năm trôi qua, Ô Bắc Vương dường như vẫn là tiểu vương gia ngày nào.
Đợi một lúc, hắn bắt đầu mất kiên nhẫn, vừa nói vừa xông vào, "Có gì mà ngại, dáng vẻ nào của ngươi mà ta chưa từng thấy qua?"
Bạc Hề Linh trốn sau bình phong, kêu mấy tiếng, nói: "Sao ngươi không giữ lời!"
"Ngươi thay đồ nửa ngày rồi, có cần ta giúp không?"
Bạc Hề Linh thấy bóng dáng hắn sắp chui vào bình phong, lập tức đi ra từ bên kia.
Y vừa ló người ra đã thấy tiểu vương gia mưu mô bước vào, đầu vẫn còn ở ngoài bình phong rình rập.
Bạc Hề Linh bị hắn tóm gọn, tiến không được, lùi chẳng xong.
Y nghiêng người, gối đầu lên vai Hách Liên Thanh, nói: "Nếu là ta của mười mấy năm trước, chắc chắn sẽ không dám tin bản thân có thể vui vẻ như thế này."
Hách Liên Thanh xoa đầu y, nói: "Ngươi vui thì ta cũng vui."