Chiếc xe dừng đột ngột trước khi tông vào một cái cây lớn.
Túi khí được triển khai và Vương Mãnh bị trúng đạn.
“Mẹ kiếp! Mẹ kiếp!” Vương Mãnh kinh hãi hét lên.
Và chính cảnh tượng này, Hồ Tuệ Mẫn, người tình cờ bị bọn họ đuổi theo cũng có thể nhìn thấy rõ ràng.
Hồ Tuệ Mẫn nuốt nước miếng, khẽ mở miệng nhìn Trần Lạc Thần … Thật, nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, ai cũng sẽ không thể tin được trước mắt mình lại là thật.
Người bình thường, làm sao có khí lực lớn như thế được, đem cửa xe lôi ra sềnh sệch, lại còn chưa kể xe đang phi với tốc độ chóng mặt nữa chứ.
Cái này cần mạnh cỡ nào thân thủ cùng cân bằng tính.
Trên đời, không người nào có thể làm được! Hồ Tuệ Mẫn càng nghĩ càng không ra, trước kia cô đã từng thấy cái tên gầy gò yếu ớt mỗi ngày, đều bị chúng bạn bắt nạt thời còn đi học vậy mà giờ hắn sao lại có thể mạnh như vậy được.
Mặc dù hắn đã là một đại thiếu gia nhưng quả thật thân thủ của hắn cơ hồ đã rơi vào bậc Đại Tông Sư.
Kể vào cái thời khắc này, càng đừng đề cập tới Thẩm Quân Văn.
Hắn ngồi chết lặng bên cạnh Hồ Tuệ Mẫn, toàn bộ cảnh vừa nãy, hắn đêu đã tận mắt chứng kiến Đặc biệt là giờ phút này Hồ Tuệ Mẫn nhìn về phía Trần Lạc Thần với ánh mắt, phải nói như thế nào đây? Giống như là một thiếu nữ e ấp đang trải qua mối tình đầu tiên vậy, nàng mỗi ngày đều ước mơ sẽ có một anh hùng cái thế xuất hiện cứu giúp mình khi gặp nạn, trong lòng của mỗi cô gái, ấy đều là hâm mộ những kiểu anh hùng như thế này.
Mà hiện tại, Thẩm Quân Văn thông qua ánh mắt của nàng, cũng ít nhiều hiểu ra được tâm ý của nàng với Trần Lạc Thần ra sao.
Đã từng có lúc Thẩm Quân Văn nghĩ rằng, trong suy nghĩ của Hồ Tuệ Mẫn ngườ hùng lớn nhất là chính mình.
Dù sao hắn cũng là quán quân Taekwondo cấp Thành phố chứ đâu phải dạng vừa vừa đâu.
Nhưng...!haizz thật sự là không phải.
Giờ đây hắn chẳng khác nào một hạt cát bé nhỏ trong mắt Tuệ Mẫn mà thôi.
Một vòng đố kị ghen tức trong lòng Thẩm Quân Văn ngày càng một lớn lên.