Lúc này, lưng của hắn đã toát ra mồ hôi lạnh, vừa rồi hắn thật sự là cái chết gọi tên hắn, cảm thấy được thật sự sắp chết.
“Đội trưởng Vương, anh không sao chứ?” Trần Lạc Thần ngồi xổm bên cạnh Vương Bằng, quan tâm hỏi han Vương Bằng.
Vương Bằng khẽ lắc đầu, trong lòng sợ hãi đáp lại: “Ta không sao, Trần Hạo, cám ơn ngươi rất nhiều.
Nếu không có ngươi, ta đã chết trong vực sâu này!” “Không cần cảm ơn, đây là việc tôi nên làm, chúng ta đều là đồng đội!” Trần Lạc Thần vội vàng cười nhẹ đối với Vương Bằng, khiêm tốn đáp lại.
Vào lúc này, toàn bộ khu vực đã bắt đầu có tuyết, và gió bắt đầu thổi.
“Không được rồi, chúng ta phải tìm một chỗ ổn định rồi nói tiếp!” Lăng Quần nhìn lướt qua thời tiết, lập tức nhắc nhở Trần Lạc Thần và những người khác.
Một khi thời tiết ở Linh Sơn thay đổi, tất cả không thể đi tiếp, chỉ có thể lựa chọn nhanh chóng tìm nơi ẩn nấp, đợi đến khi gió tuyết qua đi mới đi tiếp, nếu không sẽ bỏ mạng.
Họ chưa đến mức dùng tính mạng để chấp nhận rủi ro, nên họ chọn cách nhanh chóng tìm một nơi trú tạm.
Nói xong mọi người tiếp tục lên đường.
Chẳng bao lâu, Lăng Quần tìm thấy dưới một vách đá dựng đứng và trống trải.
“Nhìn xem, có dấu vết của người đã từng ở đây!” Lăng Quần liền hét lên với Trần Lạc Thần và Vương Bằng ngay sau khi bước vào.
Trần Lạc Thần và Vương Bằng bước đến Lăng Quần, nhìn đống than và tàn tro trước mặt, chắc chắn có người châm lửa đốt vủi ở đây.
“Hẳn là đội thám hiểm củng ở lại chỗ này dừng chân, tránh gió tuyết!” Vương Bằng ngồi xổm xuống xem xét đống than và tàn tro.
“Những than củi này còn rất mới, chắc chỉ mới được hai ngày thôi!” Vương Bằng tiếp tục phân tích..