Nửa tháng trước đám cưới, có một buổi tối, Sở Ngang đến nhà tôi.
Sau khi tôi xóa số liên lạc của anh ta, anh ta đã đổi số điện thoại khác, gọi điện cho tôi.
Chỉ gọi một lần, sau khi kết nối tôi liền cúp máy.
Thực sự không muốn dây dưa với anh ta thêm nữa.
Ba tôi nói đúng, anh ta không g.i.ế.c người phóng hỏa, phạm phải là lỗi về mặt đạo đức.
Lỗi về mặt đạo đức, có thể lên án, nhưng không có cách nào trừng phạt.
Xã hội này là như vậy đấy, anh ta làm tổn thương tôi về mặt tình cảm, chỉ cần anh ta không để tâm, vẫn sẽ sống rất tốt.
Ai ai cũng là người theo chủ nghĩa vị kỷ tinh tế, thậm chí có khả năng, anh ta căn bản sẽ không nhận ra mình có lỗi gì.
Anh ta sẽ sống rất tốt, ngay cả áy náy cũng chưa từng có.
Vì vậy xin những cô gái đã từng bị tổn thương, nhất định phải bước ra ngoài.
Nhất định phải bước ra.
Bạn đang khóc, anh ta đang cười, bạn không cam lòng, muốn trả thù, sự thật là chuyện tình cảm, phụ bạc rồi thì thôi.
Xã hội pháp quyền, không phải là nằm mơ giữa ban ngày, trả thù ai chứ?
Vì vậy sau khi khóc lóc ầm ĩ xong, nhất định phải sống thật xinh đẹp, trang điểm, đối xử tốt với bản thân, tự tặng hoa hồng cho mình, ăn một bữa thịnh soạn.
Không trả thù được người khác, ít nhất đừng trả thù chính mình.
Ngắm nhìn phong cảnh bị lãng quên bên cạnh, ở bên cạnh người thân, đứng dậy đối mặt với cuộc sống, dũng cảm tiến về phía trước, rồi sẽ có một ngày, ngoảnh đầu nhìn lại, quá khứ chỉ là chuyện cười thôi.
Tiếp tục bước đi, sẽ còn có những phong cảnh đẹp hơn nữa.
Tránh xa người làm tổn thương bạn, yêu thương bản thân thật tốt, yêu người xứng đáng, mới là sự trả thù tốt nhất.
Giống như nửa tháng tôi ở nhà đầu bù tóc rối, đau khổ đến tột cùng, tay run lẩy bẩy.
Lúc Sở Ngang gọi điện thoại đến, rõ ràng trong lòng gào thét, tám năm tình cảm chứ ít gì, nghe anh ta giải thích, để anh ta xin lỗi, cho anh ta một cơ hội... nhưng tôi vẫn dùng chút tôn nghiêm còn sót lại, nghiến răng nói với anh ta:
"Nếu anh còn biết xấu hổ thì cút xa một chút, đừng gọi cho tôi nữa."
Từ khi quen biết anh ta, tôi luôn là một cô gái hiền lành.
Anh ta đại khái ước chừng lại một tháng nữa, cơn giận của tôi cũng nên nguôi ngoai rồi, buổi tối lái xe đến, gõ cửa nhà tôi.
Trước đây, chỉ cần anh ta đến, ba tôi đều tươi cười, nhiệt tình tiếp đón.