Trên đường đi, Giang Thời canh phòng nghiêm ngặt, không cho Đỗ Uyển Như có cơ hội nói chuyện riêng với Giang Mộc Viễn dù chỉ một câu.
Nữ chính Nhan Như Ngọc thì cầm theo bánh ngọt đến lấy lòng Giang Thời:
“Giang Thời ca ca, huynh ăn cái này đi, lúc nãy mẹ muội vừa tự tay làm ở khách điếm đó.”
“Hừ, bánh mẹ ta làm ngon hơn mẹ ngươi một vạn lần, khoe khoang cái gì chứ!”
Giang Thời mặt đen như đáy nồi, xoay người bỏ đi, để lại Nhan Như Ngọc đứng chôn chân tại chỗ, đôi mắt ngấn lệ.
Ta thấy mà buồn cười không chịu nổi.
“Nó muốn lấy lòng con thôi, chứ có phải khoe khoang gì đâu.”
Giang Thời hừ lạnh một tiếng, bực bội đáp:
“Con chỉ thấy mẹ con nhà ấy là không vừa mắt!”
“Giờ con còn thấy họ chướng mắt, biết đâu sau này lớn lên lại muốn cưới Nhan Như Ngọc ấy chứ?”
Vừa nghe thế, sắc mặt Giang Thời càng đen hơn.
“Mẹ nói gì vậy chứ! Bà ta dám ức h.i.ế.p mẹ, con có c.h.ế.t cũng không cưới con gái bà ta đâu!”
“Hơn nữa, con ghét nhất kiểu nữ nhân yếu đuối như họ. Nữ tử thì phải giống mẹ — sảng khoái, dứt khoát, biết chửi biết đánh, một mình nuôi con lớn thế này!”
Xong đời rồi… gu thẩm mỹ của con bị mình bẻ lệch mất rồi.
Ta là một phụ nhân nhan sắc diễm lệ, mở tiệm nơi huyện thành, tất nhiên không thiếu mấy kẻ lưu manh tới dây dưa.
Nhưng ta chẳng hề yếu thế, luôn để sẵn hai con d.a.o bếp sau quầy, hễ ai dám lằng nhằng là ta lập tức vung d.a.o c.h.é.m lên bàn, gào lên dọa chém. Nhìn vào cứ như sắp liều mạng.
Giang Thời thấy hết, không những không thấy xấu hổ mà còn vô cùng tự hào, suốt ngày khoe với bạn đồng học:
“Mẹ ta lợi hại lắm.”
“Mẹ ta không sợ ai cả.”
“Ta phát hiện, chỉ cần dày mặt một chút, thì chẳng có chuyện gì đáng sợ nữa hết.”
Vị tể tướng mặt dày lòng đen tương lai, đã bắt đầu lộ dáng hình rồi đây!
18
Sau khi về kinh, chuyện càng hoang đường hơn nữa lại xảy ra — Giang Thời không chịu để Giang Mộc Viễn ngủ chung phòng với ta.
“Cha, con vẫn chưa khảo sát xong, cha hãy chờ thêm đi.”
Giang Mộc Viễn đen mặt.
“Tiểu Thời, trước đây là cha sai, hiểu lầm mẹ con quá sâu. Giờ cha đã nhận lỗi, cũng đã xin lỗi rồi.”
“Con mặc kệ. Chưa qua cửa kiểm duyệt của con thì còn lâu mới tính xong!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thế là Giang Mộc Viễn đành phải cả ngày cúi đầu khom lưng, bên ngoài là đại tướng quân oai phong, nhưng về nhà lại như một tiểu tốt lấy lòng vợ, đưa quà tặng vật không thiếu thứ gì, hết cách này tới cách khác nịnh nọt ta.
Mà ta... đột nhiên cảm thấy sống như vậy, cũng không tệ lắm.
Ở thời cổ đại, một nữ nhân cô độc thực sự quá khó sống. Mấy năm qua, ta dẫn theo Giang Thời ăn đủ mọi khổ.
Giờ thì Giang Mộc Viễn là đại tướng quân, dáng vẻ không tệ, ra ngoài dù có oai phong đến đâu, về nhà cũng bị con trai trấn áp đến ngoan như mèo vì cảm giác tội lỗi.
Hơn nữa, hắn nhận lỗi rất thành khẩn, thái độ xin lỗi cũng rất tử tế. Vài hôm ở chung, ta nhìn hắn cũng thấy... thuận mắt hơn nhiều rồi.
Đẹp trai hay không không quá quan trọng, ta thích cái thái độ này.
Hôm đó, Giang Mộc Viễn lại đưa ta một chiếc hộp:
“Bên trong là bộ trang sức đá hồng mới chế tác.”
“Hai hôm nữa thượng thư đại nhân Bộ Binh mở tiệc đãi khách ở phủ, có gửi thiếp mời ta. Tô Cẩm, nàng đi cùng ta chứ?”
“Ừm... để ta nghĩ đã.”
Ta nhận hộp, Giang Mộc Viễn đặt tay lên mu bàn tay ta, khẽ cười khổ:
“Tô Cẩm, nàng còn định giận ta đến bao giờ nữa?”
Gió xuân tháng tư thổi nhẹ, Giang Mộc Viễn cúi nhìn ta, sống mũi cao thẳng, lông mi dày rậm, khiến tim ta bất giác lệch một nhịp.
Ta chưa kịp rút tay về thì hắn đã ánh mắt rực sáng, từ từ cúi đầu lại gần:
“Tha thứ cho ta... được không?”
“Hai người đang làm gì đấy?!”
Một tiếng quát lạnh vang lên — Giang Thời xuất hiện!
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟 🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶 🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Ta và Giang Mộc Viễn như bị điện giật, vội vã tách ra ngay lập tức.
“Cha, con đã nói bao nhiêu lần rồi, đừng tranh thủ lúc con không có ở đây mà lén gặp mẹ!”
Giang Thời liếc ta bằng ánh mắt “không thể trông cậy được”, khiến ta áy náy cúi đầu. Ôi trời, địch nhân quá đẹp trai, công lực quá mạnh, ta thật sự… chống đỡ không nổi nữa rồi!
Tối hôm đó, Giang Thời lại đến dạy dỗ ta.
“Mẹ à, đàn ông ấy mà, cái gì dễ có được thì họ chẳng biết trân trọng đâu. Mẹ quên mẹ từng cấm con đi học để con biết quý trọng sao?”
“Phải để họ mãi không có được, họ mới biết nhớ nhung, mới nhận ra giá trị của mẹ!”
Con nói đúng lắm, là mẹ vô dụng… mẹ mềm lòng trước rồi…
19
Hôm đó đến dự yến, ta vừa bước vào đã thấy Đỗ Uyển Như — ngoại tổ của nàng là quan trong Bộ Binh, xuất hiện ở đây cũng chẳng có gì lạ.
“Đây là Giang phu nhân phải không? Phì, quả nhiên giống như lời đồn bên ngoài, Giang phu nhân xuất thân thôn dã, cư xử đúng là chẳng hợp lễ nghi gì cả.”