“Hít, Bá Chủ giáng lâm, chắc chắn ba vị Đạo Chủ phải đích thân nghênh đón.”
Nghe thanh âm bàn tán của các đệ tử xung quanh, đón nhận từng đôi mắt sùng bái và kính nể, Lạc Nam nội tâm thầm than.
Khác với tưởng tượng của hắn, đông đảo đệ tử sẽ vây lại gọi một tiếng “Lạc sư huynh” và chờ mong hắn tặng lễ vật như quá khứ.
Nhưng hiện tại vật đổi sao dời, địa vị của hắn đã đạt đến mức độ các đệ tử đồng môn chuyển từ “thân thiết” sang “kính sợ”, có lẽ đối với bọn họ. . . Việc vây quanh Bá Chủ của thế giới này chào đón là một loại bất kính, vì thế không có ai tiến lên.
Đây là lẽ thường tình ở bất cứ nơi nào, Lạc Nam dù không muốn nhưng cũng chẳng thể thay đổi.
Ý niệm vừa động, hắn biến mất tại chỗ. . .
Lần nữa hiện thân, Lạc Nam xuất hiện trong Độ Đạo Chủ Điện tại ngọn núi cao nhất Đạo Thụ.
“Ngươi rốt cuộc đã đến.” Ba nhân vật cùng lúc đứng lên nghênh tiếp.
Lạc Nam hơi kinh ngạc, bởi trong ba vị này không có Thái Diễm.
Bùi Nhật Linh, Bùi Vũ và Cầm Di.
Hắn biết chuyện Bùi Vũ tiếp nhận vị trí Vực Thần Đạo Chủ, Bùi Nhật Linh đã bắt đầu thối lui, chờ đợi một thời gian nữa sẽ lên đường tìm kiếm Thế Giới Bản Nguyên của mình.
“Vị Toàn Chức Đạo Chủ của chúng ta đâu?” Lạc Nam cười hỏi.
“Thái Diễm đang ở Bách Đạo Thần Tộc, hơn nữa nàng đã không còn là Toàn Chức Đạo Chủ.” Cầm Di ý vị thâm trường nhìn hắn, nói:
“Nàng đang bồi dưỡng người thừa kế vị trí này.”
“Thật sao?” Lạc Nam hai mắt toả sáng, nhịp tim đập lên thình thịch.
Thái Diễm tuy rằng không nói nhưng lại âm thầm hành động, rõ ràng nàng rời khỏi vị trí Toàn Chức Đạo Chủ để ngày sau thuận tiện đi cùng với hắn mà không còn gì vướng bận.
Bà nương này cũng thật đáng yêu. . .
Đè nén cảm xúc trong lòng, Lạc Nam đi vào chính sự:
“Lần này ta đến vì hai chuyện.”
“Mời nói!” Bùi Vũ nghiêm mặt.
Con hàng này từ khi trở thành Đạo Chủ cũng chín chắn hơn rất nhiều, không còn tuỳ ý vui đùa, ngã ngớn như trước.
“Chuyện thứ nhất là về vị trí Hộ Thần Trưởng Lão của ta, đã có người thay thế.” Lạc Nam nói, đồng thời điểm đầu ngón tay vào không gian.
Một cánh cửa mở ra, Kiếp Thương Sinh từ trong đó bước đến.
“Gặp qua các vị Đạo Chủ.” Kiếp Thương Sinh chắp tay chào hỏi.
“Hoá ra là vị này.” Bùi Nhật Linh nở nụ cười hài lòng.
“Các vị nhận thức sao?” Lạc Nam hơi kinh ngạc.
“Nguyên nhân là do ta.” Kiếp Thương Sinh lúng túng đáp:
“Lần đầu đến Nguyên Giới, vì muốn thử sức với cường giả ở đây nên đã cố tình gây sự để chiến một trận, đối thủ khi đó chính là Nhật Linh đạo hữu.”
“Kết quả thế nào?” Lạc Nam hứng thú.
“Ta thua một chiêu.” Kiếp Thương Sinh kính nể nói:
“Chiến lực của Nhật Linh đạo hữu thật đáng khâm phục.”
“Đạo hữu quá lời, rõ ràng chúng ta bất phân thắng bại.” Bùi Nhật Linh lắc đầu.
“Không đánh thì không quen biết, xem ra ta không cần phải giới thiệu.” Lạc Nam cười nói:
“Thương Sinh là người trọng tình trọng nghĩa, hơn nữa đã có ý định sống tại Nguyên Giới cùng thê tử muôn đời, vị trí Hộ Thần Trưởng lão ta muốn đề bạt hắn.”
“Nếu đã được đích thân ngươi chỉ định thì không thành vấn đề.” Cầm Di cũng ưng ý với nhân tuyển này, gật đầu nói:
“Chỉ cần y thành công tiếp nhận một nửa truyền thừa của tam đại Đạo Thống là được.”
“Cứ quyết định như thế.” Lạc Nam vỗ vỗ vai Kiếp Thương Sinh nói:
“Hy vọng ngươi và Hồ Nhi có thể thiên trường địa cửu tại Độ Đạo Môn.”
“Thành tâm đa tạ.” Kiếp Thương Sinh cảm kích nhìn hắn, cuộc đời của mình chính là do người nam nhân này kéo ra khỏi bóng tối.
Hắn nhất định sẽ báo đáp Lạc Nam, cống hiến tất cả cho tông môn này.
“Thế còn chuyện thứ hai?” Bùi Vũ hài hước hỏi.
“Khụ.” Lạc Nam nghiêm túc chắp tay thi lễ:
“Nhân lúc có đại huynh và nhị huynh đều ở đây, tiểu đệ muốn thưa chuyện của ta với Linh Hi, mong được danh chính ngôn thuận cưới nàng về Lạc Gia.”
“Tiểu Nam.”
Thanh âm vừa mừng vừa thẹn từ phía sau vang lên, Bùi Linh Hi đoan trang xinh đẹp bước đến nắm lấy tay hắn, gò má ửng hồng.
Nàng đã sớm chú ý khi hắn trở về tông môn, chỉ là không ngờ lại đến thưa chuyện của mình.
“Linh Hi.” Lạc Nam ôn nhu truyền âm:
“Ta rất nhớ nàng.”
Nhìn đôi nam nữ nắm tay nhau đứng ở nơi đó, Bùi Nhật Linh cùng Bùi Vũ nhìn nhau cười một tiếng:
“Cả hai đều là cường giả có thể tự làm chủ cuộc đời mình, lại tình thâm ý chủng, người làm ca ca như chúng ta có lý do gì để từ chối sao?”
“Tuy nhiên. . .” Bùi Nhật Linh nói tiếp:
“Các ngươi đều xuất thân là đệ tử của Độ Đạo Môn, về tình về lý, Độ Đạo Môn phải đứng ra tổ chức lễ thành thân mới đúng.”
Lạc Nam hiểu điều này, thông thường trong cùng tông môn nếu có nam nữ yêu nhau, việc thành hôn hoặc kết thành đạo lữ tại tông môn dưới sự làm chứng của toàn thể đồng môn là chuyện nên làm.
Bùi Linh Hi thẹn thùng và chờ mong nhìn hắn, thân là nữ nhân, có ai không muốn được viên mãn như thế với ý trung nhân của mình?
Lạc Nam nở nụ cười: “Ta sẽ gọi mẫu thân mình đến làm chủ, mong được các vị ca ca sắp xếp.”
“Haha, vậy thì bảy ngày sau.” Bùi Nhật Linh sảng khoái đáp ứng:
“Thông báo cho toàn bộ tông môn tham dự.”
. . .
Lạc Nam nắm tay Bùi Linh Hi cùng nhau đến Thanh Trà Sơn. . .
“Tiểu Nam, là muốn tìm Hương Trà sư tỷ sao?” Bùi Linh Hi ôn nhu nói:
“Thiếp không ngại cùng sư tỷ đến với chàng.”
“Đó chỉ là một phần.” Lạc Nam cười nói:
“Ta cũng muốn nàng biết nơi ở của ta tại tông môn, nàng sắp thành thê tử của ta. . . Lại chưa từng đến chỗ này.”
Bùi Linh Hi âm thầm xấu hổ, quả thật dù hai người cùng nhau trải qua nhiều chuyện, nàng còn ở tại Lạc Gia thời gian không ngắn, nhưng chỗ ở của hắn cùng tông môn lại chưa đến lần nào.
Hai người hạ xuống trên đỉnh núi, không khó bắt gặp thân ảnh lười biếng của Hương Trà đang nằm tắm nắng trên lưng toạ kỵ Thuỵ Thú.
“Cung hỉ cung hỉ, người có tình trở thành thân thuộc.” Hương Trà trêu tức nhìn hai người nói.
Lạc Nam trực tiếp bước đến đem nàng bế lên.
“Xú tiểu tử, muốn làm gì?” Hương Trà giận dỗi vung tay đánh hắn.
“Ta định thưa chuyện của chúng ta với Không Mộc tiền bối, để nàng và Linh Hi cùng vào Lạc Gia.” Lạc Nam thân thành nói:
“Nàng cảm thấy thế nào?”
Sắc mặt Hương Trà đỏ ửng, nhưng lại kiên quyết lắc đầu: “Không muốn, ai thèm gả cho ngươi?”
“Vậy thèm ăn đòn phải không?” Lạc Nam hừ một tiếng, bàn tay tìm xuống kiều đồn vểnh cao.
“Đừng!” Hương Trà thở hổn hển, gấp gáp truyền âm:
“Người ta đường đường Nghịch Thế Thần Chủ, Chân Giới Chi Chủ. . . Nếu như phải gả, cũng chỉ tổ chức ở Chân Giới, chỉ riêng chúng ta.”
“Ra là vậy.” Lạc Nam bừng tỉnh đại ngộ.
Hoá ra nàng muốn lấy tư cách chủ nhân một thế giới để vào Lạc Gia mà không phải nữ đệ tử chăm sóc vườn trà của Độ Đạo Môn.
Hương Trà ngoài mặt lười nhác nhưng tâm cao khí ngạo, cảm thấy thân phận Nghịch Thế Thần Chủ, người đứng đầu thế giới mới có trọng lượng, xứng đôi với nam nhân.
Hơn nữa nàng cũng muốn ở thời điểm quan trọng nhất, chỉ có mình và hắn ở thế giới của mình mà không có sự góp mặt của nữ nhân khác.
Đó là một chút nguyện vọng trong lòng nàng.
“Ta hứa với nàng.” Lạc Nam nở nụ cười, hài lòng đem sư tỷ thả xuống.
“Hừ, liệu mà chuẩn bị sính lễ cho tốt vào.” Hương Trà dương dương đắc ý:
“Bèo bọt quá không đủ lấy Nghịch Thế Thần Chủ đâu.”
“Nàng đoạt bao nhiêu đồ tốt của ta rồi còn thấy chưa đủ?” Sắc mặt Lạc Nam tối sầm.
Lúc này Không Mộc Đạo Nhân cũng nghe tin bay đến, gần đây tông môn phát triển quá nhanh, trưởng lão như bà ta cũng lắm bận rộn.
“Tiền bối.” Lạc Nam chào hỏi.
Bùi Linh Hi ở bên cạnh cũng khéo léo thi lễ, nàng rất cảm kích Không Mộc Đạo Nhân, bởi vì chính bà ấy đã mang nam nhân đến Độ Đạo Môn.
“Tốt tốt tốt, bình an trở về là tốt rồi.” Không Mộc Đạo Nhân ôn hoà nhìn hắn nói:
“Tỷ đệ các ngươi mau chóng thành người một nhà, lão thân ta khi đó mới yên tâm cầu đạo.”
“Xin tiền bối an tâm, đến thời điểm ta sẽ đón ngài đến Chân Giới làm chủ hôn.” Lạc Nam chân thành hừa hẹn.
Hắn lấy ra một Túi Trữ Vật nhờ Không Mộc Đạo Nhân thay mình phân phát cho các thành viên của Độ Đạo Môn.
Chủ yếu là Nguyên Thạch Siêu Phẩm, đủ để từ trưởng lão đến đệ tử đều có thể nhanh chóng tiến bộ.
Lúc này mới kéo tay Bùi Linh Hi, mang theo nàng vào trong động phủ của mình.
“Cũng khá đơn giản.” Nàng nhìn thấy trong động gọn gàng sạch sẽ, chỉ có một chiếc giường đá và một hồ tuyền thuỷ trong suốt.
“Sau lần này, có lẽ phải rất lâu. . . Rất lâu nữa ta mới quay về.” Lạc Nam nằm xuống giường đá, tay chạm vào từng ngõ ngách, nhớ lại đoạn thời gian mình tu luyện ở Thanh Trà Sơn.
Một tiểu tử còn chưa tiến vào Đạo Cảnh, nay đã là nhân vật có danh tiếng không nhỏ tại hỗn độn vô tận.
“Tiểu Nam. . .” Bùi Linh Hi có vẻ ngượng ngùng, mắt đẹp gợn sóng, lấy can đảm nói:
“Chúng ta kết thành phu thê ở Độ Đạo Môn, nơi ở của chàng trở thành phòng tân hôn, có được không?”
Lạc Nam kéo nàng ôm vào lòng, nhẹ nhàng nở nụ cười:
“Đó nhất định là kỷ niệm cuối cùng của ta ở động phủ này.”
. . .
Ninh Vô Song đến cùng Bùi Nhật Linh làm chủ, trước sự chứng kiến của toàn thể Độ Đạo Môn.
Hai trong số những đệ tử kiệt xuất nhất tông môn bái đường thành thân, kết thành đạo lữ, cũng là phu thê.
Sính lễ của Bá Chủ đương nhiên không làm mọi người thất vọng, trong đó quý giá nhất chính là 1000 mỏ Nguyên Thạch Siêu Phẩm, một kiện Siêu Thần Bảo để làm át chủ bài toạ trấn tông môn.
Những sư huynh, sư đệ từng cùng nhau tiến vào Dược Thần Bí Cảnh năm đó đều có mặt chúc phúc cho hai người.
Lạc Nam nhiệt tình tiếp rượu, ai đến cũng không từ chối.
Sau mấy trận liền, toàn thân đầy mùi rượu trở về Thanh Trà Sơn, tiến vào trong động phủ lúc này đã được giăng đèn kết hoa thành một phòng tân hôn đỏ rực.
Hắn điều Thuỷ Thuộc Tính thay tẩy toàn thân sạch sẽ, mùi rượu quét sạch, tiến vào trong động phủ.
Nhìn thấy kiều thê trùm đầu ngoan ngoãn ngồi bên giường, khoé môi hắn hiện lên nụ cười tiến đến, nhẹ nhàng kéo khăn.
“Nàng thật đẹp. . .” Ánh mắt hắn hiện lên vẻ si mê.
Bùi Linh Hi bình thường vốn đã khuynh quốc khuynh thành không cần son phấn, hôm nay lại được trang điểm tinh tế, chân mày như hoạ, má ngọc như hoa, mũi quỳnh cao thẳng, đôi môi đỏ thẳm chín mọng mê người.
“Phu quân, chúng ta uống chén rượu giao bôi!”
Mỹ nhân dịu dàng khác xa sự hiếu chiến thường ngày, nàng rót rượu ra cốc.
Hai người chéo tay nhau uống cạn, Lạc Nam tìm đến cánh môi thơm ngát của thê tử, từng mảnh vải rơi xuống bên giường, từng tấc da trắng mịn như tuyết, hồng như anh đào đẹp không thể tả lộ ra. . .
“Linh Hi, nàng là của ta.” Hắn nặng nề thở dốc.
“Ưm. . . thiếp yêu chàng.”
Giai nhân ngọt ngào nỉ non trong hạnh phúc.
Từ thiếu nữ trở thành mỹ phụ, vẻ đẹp của nàng trở nên phong tình vạn chủng.
. . .
Mấy ngày sau, Lạc Nam cùng Bùi Linh Hi cáo từ hai vị ca ca cùng cao tầng Độ Đạo Môn rời đi.
Khác với phần lớn chúng nữ, Bùi Linh Hi không có huyết mạch hay thể chất đặc thù, sở trường của nàng chính là việc tinh thông đa dạng Thế và nắm giữ số lượng Vực khổng lồ.
Trong trường hợp này, Hồng Mông Thần Lực không thể giúp nàng tiến bộ.
Tuy nhiên Lạc Nam vẫn có thể giúp nàng đề thăng thực lực bằng cách đem những Thần Binh của nàng thăng cấp thành Siêu Thần Binh, thăng cấp công pháp, vũ kỹ cũng như các loại thủ đoạn chiến đấu.
Chờ Thiên Cơ Lâu hồi phục, hắn sẽ tìm loại Bản Nguyên Thế Giới nào đó phù hợp nhất để nàng luyện hoá.
Mà trong lúc hai người quay về Bá Chủ Chi Thành, mẫu thân Ninh Vô Song đã mang sính lễ đến Tam Đạo Môn trước một chuyến.
Thi Hồng Nhan vô oán vô hối chờ đợi hắn, cũng không thể để nàng thiệt thòi.
Đưa Bùi Linh Hi vào Siêu Nhiên Sơn Cốc tu luyện, Lạc Nam đang định đi thêm mấy địa điểm. . . chợt nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đang ngồi hóng gió trên đỉnh cung điện.
“Khà khà, kiên nhẫn chờ ta thêm một thời gian.” Hắn tốc biến đến cười sảng khoái.
“Không cần vội, dù sao cũng khó mà đuổi kịp ngươi nữa rồi.” Lâm Tích bất đắc dĩ nói:
“Nếu không phải sư phụ và sư mẫu đề nghị, ta cũng không mất nhiều thời gian như vậy.”
“Chuyện này ta có nghe hai vị tiền bối đề cập.” Lạc Nam gật đầu.
Hai vị lão tiền bối của Trụ Việt Tông lo lắng cho an nguy của nàng, không dám để nàng một mình xông vào hỗn độn nên lệnh cho nàng phải đi cùng với hắn.
Nhưng Lạc Nam vẫn còn nhiều việc chưa giải quyết xong tại Nguyên Giới, kéo dài đến tận bây giờ.
Bằng không với tính cách của Lâm Tích, sợ rằng đã sớm một người rời đi.
Mà bên phía Tổ Long Tộc cùng Ngự Long Sơn Trang, mấy lão nhân cũng đã giao phó Hoài Khánh cho hắn.
Yểm Ma Điện Chủ, Lâm Tích và Hoài Khánh. . . Hắn sẽ giúp các nàng đột phá Siêu Thần.
“Các ngươi đều là trụ cột của Nguyên Giới, thân là người đứng đầu, bổn bá chủ phải có trách nhiệm bồi dưỡng các ngươi.” Lạc Nam ra dáng uy nghiêm nói:
“Không cần phải ngại.”
“Hiện tại ngươi đem Bản Nguyên Thế Giới cho ta, ta sẽ không khách khí.” Lâm Tích bĩu môi.
“Haha, cũng phải tìm thế giới phù hợp mới được.” Lạc Nam nở nụ cười:
“Bằng không sẽ rất lãng phí, Thời Không Tự Tại Kinh của ngươi còn không gian phát triển rất kinh khủng.”
Nói đến đây, hắn đem một quả Hồng Mông Hồ Lô đưa cho Lâm Tích:
“Trước tiên cho con chồn kia dùng thứ này.”
“Quao tuyệt vời, đa tạ Bá Chủ đại nhân.” Con chồn lập tức từ trong lòng Lâm Tích nhảy ra, sung sướng chụp lấy quả Hồ Lô, nước bọt chảy ròng ròng.
“Đồ tham ăn.” Lâm Tích buồn cười cốc lên đầu nó.
“Tạm thời cứ thế đi!” Lạc Nam quay người rời đi.
Hắn quyết định sẽ đến Bách Đạo Thần Tộc, Tam Đạo Môn và Hoài Hành Chi Địa. . .