Nhưng Hồng Dương Phong không thèm bận tâm, hắn đã đi trước một bước, trước tiên đoạt lấy mảnh gốm sau đó lại tính.
“Mau buông ra!”
Thấy Hư Thanh Huyền nắm chặt mảnh gốm không buông, Hồng Dương Phong nâng trường kích đâm thẳng vào nàng.
“Bạo đi!” Hư Thanh Huyền trong mắt hiện lên vẻ quyết đoán, lạnh lùng quát lên:
BÙM!
Hư Vô Cổ Thụ đột ngột nổ tung.
Hư Vô Thần Lực kinh hoàng bạo phát, hình thành sóng thần quét ngang tất cả, đồng hoá cả công kích của cả Hồng Dương Phong và Lãnh Vấn thành hư vô.
Lực lượng bùng nổ khiến hai vị thiếu chủ đều bị chấn bay.
Chỉ thấy Hư Vô Cổ Thụ lúc này như đèn cạn dầu có thể dập tắt bắt cứ lúc nào, nó tiêu hao gần như sạch sẽ lực lượng, kích thước khổng lồ teo nhỏ lại một cách nhanh chóng.
Bằng mắt thường có thể nhìn thấy, chưa đầy vài giây. . . Hư Vô Cổ Thụ đã teo lại chỉ bằng một cánh tay.
Từ cổ thụ hùng vĩ sừng sững giữa thành trì, nay chỉ còn là một gốc cây non bé nhỏ, có thể mất đi sự sống bất cứ lúc nào.
Không hề do dự, Hư Thanh Huyền đem cả mảnh gốm và cây non nuốt vào trong bụng.
Như tìm được dòng nước cứu mạng, Hư Vô Cổ Thụ cấp tốc bám rễ trong cơ thể của nó, hút lấy Hư Vô Thần Lực của nàng, mượn tu vi của nàng để duy trì sự sống.
Ánh mắt ngấn lệ nhìn Hư Vô Cổ Thành đang huỷ diệt, Hư Thanh Huyền thi triển độn pháp xuyên qua hư vô lao vọt ra hỗn độn.
Tổ tiên đã dặn, thụ còn thành còn. . . thụ mất thành mất.
Hôm nay chỉ cần nàng bảo trụ được Hư Vô Cổ Thụ, tương lai vẫn có thể gầy dựng lại Hư Vô Cổ Thành.
“Đứng lại!”
Lãnh Vấn cùng Hồng Dương Phong nộ hống.
Hồng Dương Phong kích hoạt huyết mạch thượng cổ - Hỗn Độn Côn Bằng. . . tốc độ duy chuyển trong hỗn độn cực kỳ kinh khủng, mỗi một lần uốn mình và vỗ cánh đều na di hỗn độn mà truy.
Ở phía bên cạnh, năm trăm vũ trụ cuồn cuộn dung hợp hoá thành một đôi Vũ Trụ Thần Dực tuyệt diễm sau lưng Lãnh Vấn, tốc độ so với Hồng Dương Phong còn cao hơn điên cuồng đuổi theo.
“Thành chủ mau chạy đi! Mặc kệ chúng ta!”
Hai vị Thái Thượng Trưởng Lão sắc mặt quyết liệt, Siêu Thần Lực đỉnh phong dồn nén trong đan điền.
ĐÙNG ĐÙNG. . .
Tự bạo!
Hai vị Siêu Thần cao cấp nhất tự bạo. . .
Hỗn độn chấn động, toàn bộ Hư Vô Cổ Thành sụp đổ, không gian băng liệt, cảnh tượng như địa ngục.
Vụ nổ quá mức dữ dội trọng thương cả các Hồng Mông Trưởng Lão và Vạn Vũ Trưởng Lão.
Hàng trăm vị Siêu Thần thổ huyết, nhưng nhân cục diện hỗn loạn lập tức đào vong.
Người thi dùng độn pháp ẩn trốn, người thì liều mạng nhảy vào khe nứt hỗn độn, người thì bóp nát Phù Chú truyền tống mà đi.
Cục diện hỗn loạn đến cực điểm.
Tưởng chừng vụ tự bạo có thể cản trở bước chân của hai tên thiếu chủ, nào ngờ bọn hắn cũng kích hoạt Siêu Thần Cực Phẩm Phù Chú bảo hộ xung quanh, có một lớp màn chắn bất khả xâm phạm ngăn chặn mọi dư ba càn quét.
Không gặp chút ảnh hưởng nào, vẫn một đường truy đuổi Hư Thanh Huyền không chịu bỏ qua.
Hư Thanh Huyền là Đạo Hư Vô cao cấp, trên người còn mang theo mảnh gốm và Hư Vô Cổ Thụ.
Giá trị của nàng vượt xa Hư Vô Cổ Thành. . .
Hai tên thiếu chủ đều hiểu chỉ cần bắt được nàng, mọi tổn thất đều có thể bù đắp.
“Không xong.” Sắc mặt Hư Thanh Huyền tái nhợt.
Ở thời kỳ toàn thịnh, có lẽ nàng đủ sức chiến với hai kẻ này một trận.
Nhưng hiện tại lực lượng, sinh mệnh của nàng đều đã hiến tế cho Hư Vô Cổ Thụ rất nhiều, còn đang cho nó bám rể trong đan điền, dù tu vi vẫn là Siêu Thần đỉnh phong nhưng chiến lực còn không sánh bằng Siêu Thần Hậu Kỳ.
Nếu rơi vào tay hai tên thiếu chủ, kết cục khó mà hình dung. . .
Hư Thanh Huyền mím môi, lấy ra một viên Phát Hư Thần Đan nuốt vào.
Hư Vô Thần Lực khắp toàn thân bùng nổ:
“Bí Pháp - Hỗn Độn Hư Vô Môn!”
Thực lực tạm thời không phục, nàng vung ngọc thủ chưởng vào phía trước, giữa hỗn độn mở ra một cánh cửa hư vô. . .
Hư Thanh Huyền xông thẳng vào trong đó.
“Nằm mơ!” Hồng Dương Phong cười gằn, hai tay hướng về phía trước đảo ngược:
“Hồng Mông Thời Gian - Nghịch Chuyển!”
Hồng Mông Thần Lực dung hợp cùng Thời Gian Thần Lực cuồn cuộn vận chuyển, Thời Gian chảy ngược, Hư Thanh Huyền từ trong Hỗn Độn Hư Vô Môn bị rút ngược trở ra.
“Làm không tệ, đáng khen thưởng!” Lãnh Vấn chế nhạo cười, động tác trên tay cũng không chậm.
Vũ Trụ Thần Lực thô bạo gào thét, một quyền đấm thẳng về phía Hư Thanh Huyền.
“Làm sao có thể?” Hư Thanh Huyền vừa sợ vừa giận, triệu hoán một kiện Hư Vô Ngọc Thuẫn bảo vệ trước mặt, một lần nữa thi triển Hỗn Độn Hư Vô Môn.
RĂNG RẮC. . . OÀNH. . .
Một quyền của Lãnh Vấn bá đạo đấm nứt Hư Vô Ngọc Thuẫn, mà Hồng Mông Thời Gian lại phong toả Hỗn Độn Hư Vô Môn, không cho phép nó mở cửa.
Quy Tắc tự nhiên từ 500 vũ trụ dung hợp như thiên la địa võng phong toả càn khôn, lập tức vô hiệu hoá Hư Vô Hoá Thân Thuật của nàng, ép thân thể nàng ngưng thực trở lại.
Từ phía sau, Hồng Mông Chiến Kích quay ngược trở về.
PHỐC!
Hư Thanh Huyền phun ra bạch huyết, trái tim như bị xuyên thủng, một cảm giác đau đớn không cách nào hình dung lan toả khắp toàn thân.
Từ Hồng Mông Chiến Kích, Hồng Mông Quy Tắc len lỏi khắp thể nội của nàng, phong ấn lực lượng của nàng.
“Không được!” Hư Thanh Huyền biến sắc.
Một khi Hư Vô Thần Lực bị phong ấn, nàng sẽ không thể rót lực cho mảnh gốm được nữa, khi đó Hư Vô Cổ Thụ cũng sẽ tan biến.
“Giam cầm ả, kẻ thắng sẽ được tất cả!” Lãnh Vấn nói.
“Tốt thôi!” Hồng Dương Phong không chút dị nghị.
Hai người ăn ý thi triển Vũ Trụ Quy Tắc và Hồng Mông Quy Tắc hình thành lồng giam, vây nhốt Hư Thanh Huyền vào bên trong, chắp cánh cũng khó thoát.
Làm xong tất cả, Hồng Dương Phong và Lãnh Vấn lao vào nhau kịch chiến.
Mà lúc này, đám Hồng Mông Sứ Giả và Vạn Vũ Trưởng Lão cũng từ phía sau kéo đến chi viện cho thiếu chủ của mình.
Đôi bên lười nói nhảm, trực tiếp bạo khởi đại chiến giữa hỗn độn.
Hư Thanh Huyền thống khổ nhắm mắt lại, nàng giờ đây chẳng khác nào phàm nhân, chỉ cảm nhận được Hư Vô Cổ Thụ đang chết dần chết mòn theo từng giây từng phút.
“Hư Vô Cổ Thành vậy mà tận diệt ở đời của ta!” Hư Thanh Huyền ôm đầu gục xuống:
“Hỗn độn vẫn quá khắc nghiệt.”
Nhưng nàng không hối hận, vị Bất Hủ Thần năm đó muốn đoạt Hư Vô Cổ Thụ để luyện chế Bất Hủ Thần Binh. . . nếu không chạy trốn, Hư Vô Cổ Thành cũng chẳng còn cách nào khác.
Đúng lúc này, trong không gian truyền đến một thanh âm trầm thấp:
“Pháp Tướng Thần Thông - Càn Khôn Chuyển!”
Hư Thanh Huyền vốn bị nhốt trong lồng bỗng nhiên biến mất.
Cảnh tượng này trực tiếp thu hút sự chú ý của hai tên thiếu chủ.
“Chuột nhắt phương nào! ?”
Bọn hắn phẫn nộ cuồng rống.
“Hồng Mông Thần Hồn!” Hồng Dương Phong gào thét, hồn lực phô thiên cái địa mênh mông bao phủ dò xét khắp nơi.
“Bách Vũ Hoá Nhãn Pháp!” Lãnh Vấn quát lạnh, 500 vũ trụ phân tán mà ra, hoá thành những con mắt khổng lồ soi rọi hàng triệu dặm.
Đáng tiếc, Lạc Nam bế Hư Thanh Huyền trong lòng. . . toàn thân được bao trùm bởi Bá Chủ Quy Tắc dung hợp cùng Hỗn Độn Thần Lực, triệt để dung nhập vào hỗn độn.
Dịch Chuyển Tức Thời liên tục triển khai, hắn đã viễn độn càn khôn. . . mất đi tung tích.
“Thiếu chủ, thủ đoạn trộm cắp này rất giống với lúc ta mất đi Thế Giới Bản Nguyên trong trận chiến kén rể.” Nguyên Thuỷ bẩm báo với Hồng Dương Phong.
“Đúng vậy, kẻ ra tay khả năng cao là Tiêu Vân!” Triệu Long chắp tay nói với Lãnh Vấn.
“Tiêu Vân! ?” Hai tên thiếu chủ sắc mặt lạnh lẽo:
“Tên này dám trêu vào hai nội tình Bất Hủ? Muốn chết sao!”
Hồng Duệ đứng phía sau im lặng không nói lời nào, trong lòng âm thầm bội phục thủ đoạn của chủ nhân.
Thật sự là xuất quỷ nhập thần.
. . .
Giữa hỗn độn bao la, Hư Thanh Huyền thất thần một chút. . .
Nàng nhìn thấy khuôn mặt có một đoá Bỉ Ngạn yêu dị phủ kín quen thuộc, nhớ lại những lời nói trước đó của hắn, nội tâm rung động thì thào:
“Tiêu lang. . .”
“Trước đó ta đã cho nàng lựa chọn!” Lạc Nam thản nhiên nói:
“Thật nực cười Hư Vô Cổ Thành vốn không biết lai lịch của mảnh gốm nhưng vẫn liều chết giữ gìn nó.”
“Trên thế gian này có những thứ không phải cứ muốn là có thể giữ được.”
“Chàng mau giúp thiếp giải trừ phong ấn, Hư Vô Cổ Thụ sắp chết rồi!”
“Nếu ta giải trừ phong ấn, người chết trước chính là nàng.” Lạc Nam lạnh nhạt đáp:
“Di chứng sử dụng Hư Thần Đan đã khiến nàng suy yếu, nếu còn bị gốc cây kia hút sạch. . . ngày này năm sau sẽ là ngày giỗ của nàng.”
“Thiếp không quan tâm, nếu không có Hư Vô Cổ Thụ sẽ không có thiếp của ngày hôm nay, mạng của thiếp hiến tế cho nó là chuyện thiên kinh địa nghĩa.” Hư Thanh Huyền chảy nước mắt.
Lạc Nam nhíu mày, lại nghe Thần Huyền Huân nói:
“Chàng khuyên cũng vô dụng, kể từ khi có linh trí thì nàng ấy đã được sư phụ của mình truyền thụ tư tưởng thâm căn cố đế, bảo vệ Hư Vô Cổ Thụ đã trở thành tín ngưỡng bất diệt, không thể thay đổi được đâu.”
Lạc Nam đương nhiên hiểu điều này, đối với Hư Thanh Huyền thì vận mệnh cao cả nhất là duy trì sự sống của Hư Vô Cổ Thụ. . . nếu để Hư Vô Cổ Thụ biến mất, nàng cũng sẽ lạc mất lý tưởng, như người mất hồn mà thôi.
Cũng không thể trách Hư Vô Cổ Thụ, bởi vì hoàn cảnh đặc thù cộng với cơ duyên xảo hợp nên nó mới được tạo ra, hấp thụ dinh dưỡng chỉ là hành động sinh tồn theo bản năng. . . nó thậm chí không được quyền quyết định cái chết của nó.
“Nhưng nàng đừng quên, ta là kẻ chiến thắng. . . , mạng của nàng giờ đây thuộc về ta.” Lạc Nam lạnh lùng nói:
“Ta không cho phép nàng chết!”
Hư Thanh Huyền chợt đỏ mặt, hít sâu một hơi lấy can đảm ôm lấy cổ hắn, nhẹ giọng nói:
“Tiêu lang. . . song tu với thiếp, chúng ta thúc đẩy Hư Vô Thần Lực là có thể cứu sống Cổ Thụ.”