Nhưng trong đầu hiện lên cảnh tượng khi bọn họ lăn xuống từ trên cao, khoảnh khắc Mục Chính Hi vẫn chưa mở mắt, giây phút ấy, cô thật sợ hãi, là thật sự sợ hãi!
Sợ hãi trên đời này không còn một người tên là Mục Chính Hi nữa!
“Có phải rất sợ hãi không? Cực kỳ sợ hãi? Sợ hãi cuối cùng không thể nhìn thấy anh ta được nữa?” Tống Kỳ hỏi cô.
“Lúc trước khi em gặp chuyện không may, cảm giác của anh chính là thế này, mà lúc này, nghe em nói Mục Chính Hị, loại cảm giác này càng rõ ràng hơn…” Tống Kỳ nói.
Nhìn Tống Kỳ, Hạ Tịch Nghiên càng không biết nói gì hơn.
Cái này… Có được coi là thổ lộ không?
“Cho nên chắc em biết vì sao anh lại hâm mộ anh ta!” Nói đến đây, Tống Kỳ hơi nhếc miệng, giống như cười khổ: “Nếu là anh, anh tin rằng anh cũng làm như thế, nhưng mà ngay cả một cơ hội như vậy anh cũng không có!”
“Tống Kỳ, anh đừng như vậy!” Hạ Tịch Nghiên không tìm được từ ngữ nào để hình dung cảm nhận của mình vào giờ phút này, Tống Kỳ bỗng nhiên nói những lời này, thật sự quá đột nhiên.
Cô căn bản chưa chuẩn bị tâm lý.
Tống Kỳ lại cười hỏi: “Sao thế? Cảm thấy áp lực à?”
“Không phải, em chỉ là…”
“Dù thế nào, anh cũng không buông †ay!” Tống Kỳ bỗng nhiên nói, mắt nhìn chằm chằm Hạ Tịch Nghiên, là chắc chắn, cũng là khẳng định.
Dù thế nào, anh cũng sẽ không buông †ay.
“Nợ, anh sẽ trả, Hạ Tịch Nghiên, hy vọng em không cần quyết định nhanh như vậy, hãy cho anh một cơ hội!” Tống Kỳ nói.
hạ Tịch Nghiên chớp mắt, bỗng nhiên cảm thấy Tống Kỳ của giờ khắc này và Tống Kỳ của thường ngày như hai người khác nhau.
“Được chứ?” Tống Kỳ hỏi Hạ Tịch Nghiên.
Cũng không biết tại sao, Hạ Tịch Nghiên gật đầu như ma xui quỷ khiến.
Không biết đã hàn huyên với Tống Kỳ bao lâu, phần lớn là Tống Kỳ nói, cô nghe.
Bởi vì Hạ Tịch Nghiên có hơi khiếp sợ, dù sao cũng không ngờ rằng hôm nay Tống Kỳ sẽ nói với cô những lời này.
Bởi vì Hạ Tịch Nghiên hơi khiếp sợ, dù thế nào cô cũng không nghĩ rằng hôm nay Tống Kỳ sẽ nói những lời này với mình.