“Được, được lắm!” Mục Chính Hi nghiến răng nghiến lợi nhìn cô.
Không biết vì sao, mỗi lần nghe thấy Mục Chính Hi nói mấy chữ này, cô đều có cảm giác lạnh sống lưng.
“Không thèm đúng không?”
Hạ Tịch Nghiên còn dám gật đầu sao?
“Em không thèm thì có người thèm!”
Mục Chính Hi nói.
Hạ Tịch Nghiên: “… Tổng giám đốc Mục, anh đừng có tức giận, tôi không nói không thèm, người ưu tú như anh, người trước ngã xuống thì đằng sau vẫn còn rất nhiều người đứng lên mài”
“Em biết thì tốt!” Mục Chính Hi nói, giọng không lớn nhưng có thể nghe ra sự tức giận của anh.
Hạ Tịch Nghiên thức thời không nói nữa, Mục Chính Hi liếc mắt nhìn cô, ngồi xuống một bên.
Cầm lấy điều khiển từ xa, mở tivi lên cho không khí dịu bớt, nhưng bất ngờ phát hiện, họ lại lên bản tin rồi.
Mục Chính Hi cứu cô ra khỏi đám đông…
Thấy vậy, Hạ Tịch Nghiên sững sờ, thế này cũng nhanh quá rồi đấy.
Mới có một ngày mà cô đã bị livestream hai lần, chụp ảnh một lần!
Có một cảm giác thật khó tả.
Đúng lúc này, điện thoại của anh vang lên, sau khi nhìn số, sắc mặt Mục Chính Hi dịu xuống rất nhiều.
“A lô, bà ạ…
“Vâng, ở bệnh viện ạ, bà đừng lo, không sao, vẫn chưa chết được đâu!”
Hạ Tịch Nghiên: “…” Hung hăng trừng mắt với Mục Chính Hi, anh thành tâm lắm!
“Vâng!” Mục Chính Hi đáp lại một tiếng rồi ngắt điện thoại.
Hạ Tịch Nghiên ngồi trên giường, cô không hỏi cũng biết, chắc chắn bà cụ Mục rất lo lắng.
“Lát nữa bà sẽ tới đây!” Mục Chính Hi nói.
“Sao không ngăn cản?” Hạ Tịch Nghiên hỏi ngược lại: “Tôi không sao hết, đừng để bà đi lung tung nữa!”
Mục Chính Hi thẳng tay điện thoại cho cô: “Nếu em ngăn được thì em ngăn đi!”
Hạ Tịch Nghiên: “…” Còn chưa gọi thì đã từ bỏ rồi.
Tính cách của bà cụ Mục, người bình thường không thể lay chuyển được.
Lúc này, Hạ Tịch Nghiên nhìn màn hình
†ivi, như đang suy tư điều gì đó.
Mục Chính Hi nhìn cô, không khỏi tò mò hỏi: “Đang nghĩ gì thế?”