Khả Khả nhìn Hạ Tịch Nghiên, rồi lại nhìn Lăng Tiêu Tường, không khỏi châm chọc: “Có người làm mất lòng dân rồi kìa!”
Rõ ràng câu này là nói với Lăng Tiêu 3 Tường.
Cô ta đứng đó tròn mười giây, lúc này mới lướt qua Hạ Tịch Nghiên, nhìn cô bằng ánh mắt khinh khỉnh cùng dáng vẻ ngạo mạn như một con công.
“Hạ Tịch Nghiên, cô đừng tưởng rằng có bà cụ Mục đứng sau chống lưng rồi thì muốn làm gì cũng được. Kiểu gì cũng sẽ có một ngày bọn họ sẽ nhận ra bộ mặt thật của cô thôi!” Nói xong, cô ta xoay người bước đi.
Nhìn dáng vẻ kiêu căng bệ vệ của Lăng Tiêu Tường, Khả Khả không khỏi làm một động tác nhỏ sau lưng cô ta.
“Hừ, ghen tị với người ta nhưng không làm gì được, chỉ biết công kích là giỏi!” Khả Khả không khỏi mắng thay Hạ Tịch Nghiên một câu.
Hạ Tịch Nghiên bật cười: “Thường thường đối với những chuyện như vậy, chúng ta có một từ thôi!”
BÍ Tường.
Cô ta đứng đó tròn mười giây, lúc này mới lướt qua Hạ Tịch Nghiên, nhìn cô bằng ánh mắt khinh khỉnh cùng dáng vẻ ngạo mạn như một con công.
“Hạ Tịch Nghiên, cô đừng tưởng rằng có bà cụ Mục đứng sau chống lưng rồi thì muốn làm gì cũng được. Kiểu gì cũng sẽ có một ngày bọn họ sẽ nhận ra bộ mặt thật của cô thôi!” Nói xong, cô ta xoay người bước đi.