“Người trong sạch tự khắc sẽ trong sạch, sợ bọn họ hiểu lầm làm gì? Huống chi càng áp xuống, người khác sẽ càng nghĩ nhiều hơn!” Mục Chính Hi nói.
Nghe anh nói như vậy, Hạ Tịch Nghiên đáp: “Tổng giám đốc Mục, anh là người sống ở bên cạnh tin tức, tôi lại không muốn là người tin cẩn bên cạnh anh, nếu không không biết ngày đó vì sao mà chết!”
Tuy lời này của Hạ Tịch Nghiên có phần nói quá, nhưng Mục Chính Hi ở đầu bên kia điện thoại lại khẽ mỉm cười: “Em sợ chết như vậy à?”
“Sợ, đương nhiên sợ, tôi đi đến thế giới này còn chưa được ba mươi năm, sống chưa đủ đâu!” Hạ Tịch Nghiên châm chọc, †âm trạng cực kỳ không tốt, nhưng hình như tâm trạng của Mục Chính Hi lại không tệ lắm.
Anh cười khẽ: “Em yên tâm, có tôi ở đây, em không thể chết được!”
“Chính vì ở bên cạnh anh nên tôi mới có thể chết nhanh hơn đấy!” Hạ Tịch Nghiên nói.
Mục Chính Hi: “…”
“Vậy theo ý của em nên làm thế nào?”
Mục Chính Hi hỏi.
“Mở cuộc họp báo!”
“Hạ Tịch Nghiên, em nghĩ mở cuộc họp báo là trò đùa à!” Mục Chính Hi không vui hỏi lại, cô gái này muốn phủi sạch quan hệ với mình đến thế à?
“Tôi tin bọn họ rất thích phỏng vấn!” Hạ Tịch Nghiên nói.