Tô Chính Kiêu ngẩng đầu lên, hai tay bóp nhẹ hai bên huyệt thái dương.
Vị trí bên cạnh trống không, sớm đã không thấy bóng dáng của cô đâu nữa.
Phòng ăn.
Đường Tiểu Nhiên đang làm đồ ăn sáng.
Cảnh Hiên đã mặc xong quần áo, trong tay cầm ly nước ấm: “Mẹ, tối hôm qua ngủ ngon chứ ạ?”
“Cũng được.” Cô đang nấu cháo.
“Vậy ba có phải sau này tối nào cũng sẽ ngủ ở đây không?” Cậu bé ngẩng đầu, tò mò, còn mang theo hy vọng.
Đường Tiểu Nhiên trước giờ không cho con lời hứa suông, cô nói: “Thỉnh thoảng, cũng có lẽ sẽ không.”
Một giây trước đầu còn ngẩng cao một giây sau hơi cúi xuống, cậu bé có hơi thất vọng, lại nói: “Mẹ, mẹ hay là nấu rất nhiều đồ ăn ngon, mẹ nấu đầy một bàn, ba cảm thấy ngon, có lẽ sẽ không rời xa chúng ta.”