Cố Tích Hoan

Chương 3:



Lời vừa dứt, ta mới dám thở phào nhẹ nhõm.  

Không kìm được, ta vụng trộm liếc hắn một cái, lại chạm ngay vào đôi mắt thâm trầm như vực sâu hun hút.  

Ánh nhìn của hắn tựa như muốn nuốt chửng cả người ta vào trong đó.  

Ta hoảng hốt cúi đầu, không dám nhìn thêm.  

“Hôm nay trẫm còn tấu chương cần duyệt, Quý phi sớm nghỉ ngơi đi.”  

Hắn nhẹ giọng trấn an Đích tỷ vài câu rồi rời đi.  

Hắn vừa đi khỏi, sắc mặt Đích tỷ lập tức thay đổi!  

Nàng ta xoay người ngồi xuống ghế, khẽ liếc Ý ma ma một cái.  

Ngay lập tức, một cái tát trời giáng quất thẳng vào mặt ta, đánh ta ngã xuống đất.  

Khóe miệng rớm máu, trước mắt tối sầm, bên tai ong ong không dứt.  

Ta ôm mặt, hoảng loạn nhìn về phía Đích tỷ.  

Ý ma ma chỉ tay vào mặt ta mắng: “Tiện nhân! Ngươi vào cung để làm gì chính mình còn không biết sao? Bệ hạ giá lâm, ngươi lại trơ ra như khúc gỗ thế kia, Bệ hạ còn có thể có hứng thú với ngươi ư?!”  

“Ta nói cho ngươi hay, chỉ cần ngươi chưa câu được bệ hạ, thì di nương của ngươi còn chưa có thuốc uống!”  

Ta chấn động, lập tức ngẩng phắt đầu lên.  

Thuốc của di nương, sao có thể ngừng lại?

Đích tỷ mỉm cười nhìn ta, dịu dàng ôn hòa: “Ta nhớ Lan di nương xuất thân từ thanh lâu, giữa đám thiếp của phụ thân, bà ta được sủng ái nhất, hẳn là có bản lĩnh không tầm thường.”  

“Muội muội lớn lên bên bà ta, hẳn là không khiến tỷ đây thất vọng đâu nhỉ?”  

Cơn phẫn uất bị ta đè nén bấy lâu phút chốc bùng lên, hận ý tràn ngập tận óc.  

Di nương của ta từng là tiểu thư danh môn! Nếu không phải vì gia cảnh sa sút, sao có thể lưu lạc chốn thanh lâu?

Mắng ta thế nào cũng được, giẫm đạp ta ra sao cũng được, nhưng không ai được vấy bẩn danh dự của di nương ta!

Mắt ta đỏ bừng.  

Đích tỷ vẫn cười dịu dàng như cũ: “Muội muội, đừng trách tỷ tỷ tâm ngoan thủ lạt. Lan di nương sống được hay không, đều phụ thuộc vào muội đấy.”  

“…Nô tỳ hiểu rồi.”  

Ta siết chặt nắm tay, đành cúi đầu.  

Ngươi muốn ta làm kỹ nữ, đúng không?

Được!

Vì Lan di nương, ta nhận!

 

  5

Ta dày công nghiên cứu mất mấy ngày liền về bùa hộ hỏa, còn cố tình mặc y phục mỏng manh, chỉ chờ hắn đến.

Thế nhưng nghe nói dạo gần đây Hoàng đế si mê một nhạc kỹ biết gảy tỳ bà, liên tục nửa tháng không hề đặt chân đến Ngọc Hoan cung.  

Sự sốt ruột trên gương mặt Đích tỷ gần như không thể che giấu được nữa.  

Ý ma ma dạy ta mỗi sáng sớm hát khúc trong Ngự Hoa Viên, đêm khuya thì múa bên ngoài ngự thư phòng…  

Nhưng tất cả đều vô dụng.  

Hoàng đế chẳng những làm như không thấy, mà còn mấy lần sai thị vệ đuổi ta đi.  

Đích tỷ giận đến nỗi phát hỏa, vỗ bàn chất vấn Ý ma ma: “Chuyện gì thế này? Đêm đó Bệ hạ chẳng phải rất hài lòng sao?!”  

Ý ma ma ấp úng, không dám trả lời.  

Ta chỉ có thể khẩn cầu Đích tỷ, mong rằng nàng ta đừng bắt ta tiếp tục mất mặt nữa.  

“Bệ hạ căn bản không có hứng thú với nô tỳ, cầu nương nương tha cho nô tỳ đi!”  

Sắc mặt Đích tỷ lập tức trầm xuống: “Không thể nào!”  

“Nếu không phải Bệ hạ chỉ chạm vào muội, muội tưởng bản cung phí bao nhiêu công sức để đưa muội vào cung làm gì?!”  

Đến lúc này ta mới biết, thì ra trước ta, Đích tỷ cũng đã đưa không ít nữ nhân đến trước mặt Hoàng đế, nhưng hắn đến liếc mắt một cái cũng chẳng buồn.  

Chỉ có ta… được hắn đoái hoài.  

Cõi lòng ta cay đắng vô cùng.  

Chỉ là một lần ngẫu nhiên, lại hủy hoại cả cuộc đời ta.

Đích tỷ thu lại nét cười, ánh mắt lạnh lẽo: “Nghe đây! Bản cung cho muội thêm ba ngày. Nếu trong ba ngày mà muội vẫn không thể lấy lòng Bệ hạ, bản cung sẽ lập tức giết Lan di nương!”  

Ta nhìn vào đôi mắt sắc lạnh của nàng ta, cứng họng không nói được lời nào.  

Đích tỷ chí hướng cao xa, ngay cả khuê danh cũng là Khuyết Chi.

"Cung khuyết vạn gian cao chiếm quế chi" Người muốn ngồi lên ngôi vị cao nhất trong cung này.

Ai cản đường nàng ta, nàng ta tuyệt đối sẽ không nương tay!

Hai ngày sau, Ý ma ma dò la được rằng Hoàng đế đang tắm tại Thanh Tuyền cung, liền mua chuộc tiểu thái giám đưa ta vào đó.  


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com