Khi nhìn thấy cô gái, bà không tránh khỏi ngạc nhiên.
Xinh đẹp quá.
Thời còn trẻ, bà Kỷ cũng là hoa khôi của viện nghiên cứu, bà có rất nhiều người theo đuổi.
Bà lấy Kỷ Nhất Hàng xác thực có một nguyên nhân, đó là vì Kỷ Nhất Hàng rất đẹp trai.
Bà Kỷ cũng từng xem ảnh
của Doanh Tử Khâm.
Nhưng không thể không thừa nhận, người thật còn đẹp hơn ảnh gấp nhiều lần.
Cuối cùng
Doanh Tử Khâm cũng yên tâm rồi.
Nhà họ Ký đông như vậy, Ôn Phong Miên chỉ nhắc đến Kỷ Nhất Hàng, điều này chứng tỏ những người khác
không quan trọng.
Vậy thì cô cũng không cần quan tâm nữa.
May mà gia đình của Kỷ Nhất Hàng rất tốt với Ôn Phong Miên.
Bà Kỷ lấy một hộp trang sức rất tinh xảo ra: “Yểu Yểu đúng không? Bác chuẩn bị cho cháu vài thứ phù hợp với tuổi
cháu bây giờ.
Cháu xem xem, thích cái gì cứ chọn.”
Kỷ Ly: “???”
Là ai lúc ấy nói với mình, mình không có thần tượng và em họ?
Thay đổi nhanh đến vậy? Nhan sắc quả nhiên là vũ khí sắc bén.
Kỷ Ly hừ một tiếng, cầm lấy chiếc điện thoại khó lắm mới lấy được, sau đó bình chọn cho Doanh Tử Khâm.
Kỷ Nhất Hàng cũng bị hành động này của bà Kỷ làm cho choáng váng.
Cuối cùng, ông chỉ đành giải thích với ôn
Phong Miên: “Chị dâu em yêu cái đẹp.”
Ôn Phong Miện ho khan một tiếng: “Anh hai, Tiểu Ly là con gái út của anh, anh còn có đứa nào khác ư?”
“À, đúng.” Kỷ Nhất Hàng cười nói, “Anh còn có một đứa con trai, tên Kỷ Huân.
Chỉ có điều nó được cử đi thực tế
rồi, tháng sau mới trở về.
À, đây là ảnh của thằng bé.”
Ông mở một bức ảnh trong album ảnh trên điện thoại ra cho Ôn Phong Miên xem.
Trong bức ảnh là một chàng trai
khoảng 20 tuổi, mặc đồng phục màu xanh sẫm.
Kế thừa ưu điểm của Kỷ Nhất Hàng và bà Kỷ, ngũ quan chàng trai thâm thúy, nét nào ra nét ấy, khôi ngô tuấn tú.
Ôn Phong Miên hơi trầm ngâm một chút, nhớ ra nhà họ Kỷ cũng có một căn cứ trên biển.
Xem ra Kỷ Huân đã ra khơi rồi.
Có thể đến căn cứ thí nghiệm ở trên biển kia, không chỉ cần có năng lực nghiên cứu nhất định mà còn cần có thân
thủ không tệ.
Kỷ Nhất Hàng lại nói: “Tiểu Huân từng luyện võ.
Thằng bé còn nói muốn đến IBI ứng tuyển.”
Một bên khác.
Đương nhiên Doanh Tử Khâm không nhận trang sức của bà Kỷ.
Cô cũng chuẩn bị một món quà cho
bà.
Đó là một bộ sườn xám.
Bà Kỷ mang bộ sườn xám vào phòng ngủ để thay.
Lúc này, tiếng chuông điện thoại vang lên, Doanh Tử Khâm nghe máy: “Ông ngoại.”
“Tử Khâm, ông nói với cháu một tiếng, những chuyện khác cháu không cần lo đâu.” Ở đầu dây bên kia, ông cụ Chung hơi trầm mặc một chút, cất lời, “Chung Mạn Hoa…”
Còn chưa nói hết lời thì một tiếng “rầm” cực lớn đã cắt ngang lời ông.
Ông cụ Chung sững người, trong lòng có dự cảm chẳng lành: “Tử Khâm, bên cháu xảy ra chuyện gì vậy?”
Doanh Tử Khâm ấn điện thoại, mày mắt lạnh nhạt, ngẩng đầu lên nhìn.
Cửa chống trộm của nhà Kỷ Nhất Hàng bị một cước đá tung.
Một nhóm người đi vào, tất cả đều mặc đồng phục.
Dẫn đầu là một người đàn ông trung niên, trên cổ áo bên phải của ông ta còn cài
huy chương.
Bên trên có chữ “Kỷ”.
Người đàn ông trung niên phủi phủi vạt áo, khuôn mặt nghiêm túc, lạnh lùng mang theo ý sát phạt.
Ông ta không nhìn Doanh Tử
Khâm lấy một cái, quay người dặn dò người đứng đằng sau, lạnh nhạt ra lệnh: “Hai kẻ phản bội, bắt lại.”