Tim Doanh Nguyệt Huyên thất lại nhưng trên mặt không tỏ vẻ gì, chỉ là thu lại nụ cười, vẻ mặt trở nên lạnh nhạt:
“Cậu nói gì?”
“Tôi nói gì?” Nữ sinh cười lạnh một tiếng: “Cậu không biết mình đã đăng bài gì hay là không biết diễn đàn nặc
danh của trường mình chuyển sang chế độ tên thật rồi?”
Lần này, cuối cùng Doanh Nguyệt Huyên cũng biến sắc.
Chế độ tên thật?!
Ngón tay cô ta run rẩy, lấy chiếc điện thoại trong cặp sách ra, lập tức mở diễn đàn trường học.
Sau khi nhìn thấy tên mình rõ ràng treo trên diễn đàn, mắt cô ta tối sầm lại.
Bài viết mới nhất đang mắng cô ta đã có hàng nghìn bình luận.
Bài viết này do Tu Vũ đăng.
Đặc biệt ghép bài viết mà Doanh Nguyệt Huyên hai mặt đăng lên thành một bức ảnh.
“Ghê tởm quá đi mất.
Trước tiên không nói Doanh Tử Khâm thấy c.h.ế.t không cứu, Doanh Nguyệt Huyên, cậu định
vừa đóng vai thiện vừa đóng vai ác à?”
“Tôi có chứng cứ thực tế chứng minh nhà họ Doanh có ao rồi, nếu không sao toàn hoa sen trắng vậy? Đóa sau còn
to hơn đóa trước, tôi ngửi thấy mùi sen khiến người ta buồn nôn rồi”
Doanh Nguyệt Huyên càng đọc, ngón tay càng run rẩy.
Tại sao lại như vậy?
Nhiều năm qua, diễn đàn trường Thanh Trí chưa từng xảy ra tình huống như thế này,
Doanh Nguyệt Huyên đột nhiên nhận ra mình đã bỏ qua một điểm mù.
Cô ta mím môi, cố gắng giữ bình tĩnh.
Sau khi ra khỏi lớp, cô ta lại gọi điện cho Bùi Thiên Ý.
Điện thoại vang lên năm tiếng, đầu dây bên kia mới nhấc máy: “Nguyệt Huyên?”
“Đàn anh, em có một vấn đề” Doanh Nguyệt Huyền thấp giọng nói: “Anh nói với em, qua lời giới thiệu của giáo sư Đại học Để đô, Doanh Tử Khâm đến nhóm của anh để thảo luận, có phải em ấy… có phải em ấy biết chút kỹ thuật
máy tính không?”
Bùi Thiên Ý hơi trầm mặc giây lát: “Có biết một chút”
Anh ta không nói cho Doanh Nguyệt Huyên biết chuyện Hickman bị bắt cóc.
Chuyện như thế này với phòng thí
nghiệm mà nói cũng là một bí mật chứ đừng nói là người ngoài như Doanh Nguyệt Huyên.
“Em biết rồi” Doanh
Nguyệt Huyên hít sâu một hơi: “Cảm ơn đàn anh”
Cô ta đứng nguyên tại chỗ, hơi ngẩn người.
Thì ra lần đó không phải là cô ta nhập sai chương trình mà là lúc tấn công máy tính của Doanh Tử Khâm, cô ta bị
phản kích.
Bắt đầu từ lúc đó, Doanh Tử Khâm đã biết được bộ mặt thật của cô ta rồi.
Chẳng trách…
Doanh Nguyệt Huyên cấu chặt lòng bàn tay, trở về lớp học.
Nữ sinh rõ ràng là không muốn ngồi cùng bàn với cô ta
nữa.
Thấy vẻ mặt thất thần của cô ta, nữ sinh cười lạnh một tiếng: “Thế nào? Cậu cũng muốn thôi học?”
Doanh Nguyệt Huyên chỉ cảm thấy vô cùng buồn cười.
Cô ta lạnh nhạt liếc nữ sinh kia một cái, hỏi ngược lại: “Tại
sao tôi phải thôi học?”
Chỉ vì sụp đổ hình tượng, bị chế giễu, bị mắng chửi?
Cô ta không phải Chung Tri Vãn, không yếu ớt đến vậy.
Cô ta giành được suất vào vòng chung kết quốc tế, kỳ thi trung học phổ thông quốc gia với cô ta mà nói cũng rất
đơn giản.
Thôi học?
Cũng chỉ có đại tiểu thư chưa từng trải qua bất kỳ sóng gió nào như Chung Tri Vãn mới làm thế thôi.
Sắp tốt nghiệp rồi, sau này những người này sẽ không có bất kỳ giao lưu gì với cô ta.
Chỉ cần cô ta vẫn còn là đại
tiểu thư nhà họ Doanh, danh tiếng bị hủy thì hủy đi, cô ta không quan tâm.
Doanh Nguyệt Huyên cũng không để ý
đến nữ sinh kia nữa, lấy một bộ đề rồi bắt đầu làm.
***
Buổi tối tan học, Doanh Tử Khâm đến nhà họ Chung.
Ông cụ chung và Doanh Thiên Luật đang ngồi bên bàn ăn đợi, còn người làm đang bận rộn trong phòng bếp.
“Tử Khâm, ngồi đi, ngồi đi” Ông cụ Chung đặt điện thoại xuống: “Hôm nay hầm canh nồi đất cháu thích ăn đấy.”
Doanh Tử Khâm gật đầu, ngồi xuống.
Cô nhìn ông cụ Chung một lúc, ánh mắt lại chuyển sang người Doanh Thiên Luật, mắt phượng trong phút chốc híp
lại.
Doanh Thiên Luật vô thức cầm một tờ giấy lên: “Trên mặt anh có gì à?”
Cô gái không trả lời, chỉ nhìn anh ta như suy nghĩ gì đó.
Doanh Thiên Luật vô cùng căng thẳng: “Tử Khâm?”
Một phút sau, Doanh Tử Khâm mới dời mắt, rũ mi.
Chuyện nhỏ cô không bao giờ tính, dù sao thì chuyện nhỏ sẽ
không có ảnh hưởng gì quá lớn, không cần phải lãng phí năng lực thần toán vào việc như vậy.
Vì thế ban nãy cô tính xem trong hai tháng tới, ông cụ Chung có xảy ra chuyện gì không, cũng tiện thể tính cho
Doanh Thiên Luật luôn.
Ngược lại anh ta lại xuất hiện rắc rối.
Tháng sau, Doanh Thiên Luật có một kiếp nạn.
Nếu may mắn, cả đời tàn phế.
Nếu bất hạnh thì sẽ mất mạng.
Tuy rằng có hai kết quả nhưng đều không phải là chuyện gì tốt đẹp cả.
“Tử Khâm, nào” Ông cụ Chung cười cười, đẩy một đĩa thức ăn đến trước mặt cô: “Đây là Thiên Luật làm cho cháu
đấy.
Thằng bé ở nước ngoài nên một mình nấu cơm, tay nghề không tệ đầu”