Sau khi ông mất việc, áp lực tiền vay mua nhà lập tức đổ dồn.
Mẹ tôi cắn răng gồng gánh được nửa năm, rốt cuộc cũng phải cho Cố Thắng Kiệt chuyển từ trường mẫu giáo song ngữ đắt đỏ về trường công bình thường.
Rồi bà bắt đầu thỉnh thoảng gọi điện kể khổ với tôi.
Nào là Cố Huệ Quốc thất nghiệp, suốt ngày ăn bám trong nhà.
Nào là Thắng Kiệt vừa chuyển trường đã bị bệnh tay chân miệng, còn lây cho mấy đứa khác, bị bạn bè xa lánh.
Nào là đơn vị mẹ làm cắt hết thưởng quý, thưởng nửa năm…
Tôi hầu như chỉ nghe, rất ít khi trả lời.
Cùng lắm thì “ờ” một tiếng.
Có thể bạn sẽ hỏi, sao tôi vẫn không xoá họ khỏi danh bạ, vẫn để họ nhắn tin?
Vì tôi chờ khoảnh khắc này.
Tôi muốn mở to mắt mà xem, xem rốt cuộc trời cao có để yên cho họ dồn hết sức vì “con trai cưng”, liệu họ có được sống êm đềm như họ muốn không.
Và bây giờ tôi biết rồi —
Trời cao vẫn còn công bằng.
Trong khoảnh khắc này, tôi cảm nhận được một chút thương xót và an ủi.
Mẹ tôi dần dần ít đăng ảnh con trai lên mạng, không còn khoe khoang gì nữa.
Nhưng những đoạn ghi âm than vãn gửi cho tôi thì càng lúc càng nhiều, càng lúc càng thường xuyên.
Học kỳ hai năm hai, mẹ khóc nức nở gọi điện cho tôi:
“Thắng Lan, mẹ sai rồi.”
“Trước kia, mẹ không nên đối xử với con như vậy.”
“Mẹ nghe nói con làm thêm ở trường, kiếm được cũng khá đúng không?”
“Con có thể giúp mẹ một chút được không? Nhà sắp bị ngân hàng siết rồi…”
Tôi ngạc nhiên đến không nói nên lời:
“Mẹ à, con đi học đại học, ba mẹ không bỏ ra xu nào, dù là tiền học phí hay sinh hoạt phí, giờ lại muốn con trả tiền vay mua nhà?”
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
“Sao mẹ mở miệng nổi vậy?”
Cố Huệ Quốc gào từ bên cạnh:
“Tao nuôi mày lớn bằng chừng này, giờ mày cũng nên có chút báo đáp chứ! Mày phải góp một phần!”
Tôi lạnh lùng:
“Vậy thì xui quá, con chỉ là sinh viên vay tiền đi học, đâu có dư dả gì đâu!”
“Nhưng trong lòng con vẫn rất yêu ba mẹ mà. Con có rất nhiều rất nhiều tình yêu — ba mẹ có muốn không?”
Cố Huệ Quốc tức nổ phổi, chửi xối xả nào là “con đĩ”, “đồ vô ơn”, “đồ rác rưởi”.
Mẹ ở bên liền cãi lại:
“Đủ rồi! Nó là con gái ông! Ông chửi nó tức là chửi luôn cả bản thân ông đấy!”
“Nếu ông có bản lĩnh, nhà này đã không ra nông nỗi này!”
“Ông không biết nói chuyện thì im đi, để tôi nói!”
Tôi nghe thấy mẹ đóng cửa phòng, đầu dây bên kia lờ mờ vang lên tiếng Thắng Kiệt khóc và tiếng gào của Cố Huệ Quốc:
“Khóc cái gì mà khóc! Không sinh ra mày, tao đâu khổ thế này?!”
Mẹ dịu giọng van nài:
“Thắng Lan, hồi trước là mẹ với ba con thiên vị em con.”
“Nhưng cũng đâu có để con đói khát hay thiếu thốn gì. Nếu con không có tiền, thì con mượn cô con đi. Năm mươi nghìn tệ thôi, mẹ chỉ cần xoay sở gấp lần này…”
“Cô con có mỗi mình con, có bao nhiêu tiền cũng chẳng để làm gì.”
“Cô con nghe con mà, con xin thì bà ấy sẽ cho mà…”
Năm mươi ngàn!
Sao bà ta không đi cướp luôn đi cho rồi.
Tôi lạnh lùng nói:
“Vậy mẹ bán căn nhà đó đi.”
Mẹ lập tức bác bỏ:
“Bây giờ giá nhà rớt quá rồi, bán lỗ nặng lắm. Với lại em con còn phải đi học nữa mà.”
“Ráng thêm chút nữa, chờ giá nhà nhích lên, chờ ba con tìm được việc, mọi chuyện sẽ ổn thôi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Từ năm 2016 trở đi, giá nhà từng có một đợt tăng chóng mặt gần như gấp đôi.
Mẹ tôi mua căn nhà ở khu gần trường học vào đầu năm 2018 — đúng ngay lúc giá nhà đỉnh cao.
Sau đợt dịch, kinh tế xuống dốc, giá nhà cũng tụt theo.
Kinh tế không hồi phục, thì giá nhà làm sao tăng lên lại được?
Giờ này còn mơ mộng gì nữa?
“Sau này mẹ với ba già, cần phụng dưỡng thì mỗi tháng con sẽ chu cấp đúng quy định.”
“Nhưng giờ mà muốn một sinh viên như con bỏ tiền ra trả nợ căn nhà vì em trai, thì không được!”
“Nếu mẹ muốn, chuyển nửa phần căn nhà đó cho con đứng tên, lúc đó con sẽ nghĩ cách.”
Mẹ lại không chịu:
“Con là con gái, sau này lấy chồng thì chồng phải lo nhà cửa chứ, con cần nhà làm gì?”
“Với lại, chưa chắc sau này con quay lại thành phố này.”
“Con cứ giúp mẹ lần này đi, mẹ cầu xin con đấy — được không?”
“Không!” Tôi dứt khoát từ chối, cười nhạt:
“Ngày xưa con cũng cầu xin ba mẹ cho con học Nhất Trung, con cầu xin rất nhiều lần đấy chứ.”
Mẹ bật khóc.
“Là mẹ sai, là ba mẹ sai rồi… con giúp mẹ xin cô con được không?”
“Dù gì chúng ta cũng là ba mẹ con, Thắng Kiệt là em trai con mà…”
Tôi không buồn nghe nữa, cúp điện thoại.
Sau đó, bà mặt dày gọi cầu cứu cô tôi.
Nhưng tiếc là, cô thường xuyên phải đi tập huấn, điện thoại lúc nào cũng tắt máy.
Có lúc gọi được thì cô cũng không bắt máy.
Lên năm ba, đơn vị mẹ tôi không chỉ cắt thưởng quý và thưởng năm, mà lương cũng không còn phát đúng hạn.
Cuối cùng, họ không thể cầm cự đến lúc Thắng Kiệt vào tiểu học — phải bán nhà.
Giá nhà tuột dốc không phanh, họ chỉ thu lại được một phần tiền đặt cọc.
Số tiền đó không đủ mua căn mới, không có hộ khẩu ở thành phố, Thắng Kiệt chỉ được xếp vào học ở một “trường làng”.
Từ đó, mẹ rất ít khoe ảnh con trai nữa, toàn là mấy đường link kiểu “chia sẻ đủ 50 lượt sẽ nhận quà miễn phí”.
Năm tôi được tuyển thẳng lên cao học, Cố Huệ Quốc đành phải đi giao đồ ăn.
Nhưng tính ông nóng như lửa, đến trễ còn cãi tay đôi với khách, thậm chí đánh nhau — bị đuổi việc.
Về sau bị mẹ ép đi làm bảo vệ.
Nghe nói có hôm ông mặc đồng phục đi đón Thắng Kiệt ở trường, thằng bé xị mặt:
“Sao ba người ta lái xe hơi, ba chỉ chạy xe điện?”
“Sao ba người ta làm ông chủ, còn ba làm bảo vệ?”
“Có phải con là con riêng của dì hay chị gái không?”
“Người ta nói ba mẹ già quá, giống ông bà ngoại con thì đúng hơn!”
Cố Huệ Quốc tức đến lên cơn đau tim.
Mẹ thì tóc bạc đi gần một nửa.
Nhát d.a.o chí mạng nhất — luôn phải do người được cưng chiều nhất ra tay, mới đau thấu tim gan.
[Hậu ký]
Năm tôi tròn 24 tuổi, cô tôi đưa lại cho tôi chiếc thẻ ngân hàng mà tôi từng dùng để giữ tiền lì xì hồi cấp ba.
“Những năm nay con trả cô tiền, cô đều để trong đây.”
“Coi như cô cho con một khoản riêng để phòng thân.”
“Có số tiền này, sau này dù con muốn học tiếp tiến sĩ, yêu đương hay độc thân cả đời — đều sẽ có đủ dũng khí.”
Tối đó trăng sáng lắm.
Tôi nghĩ — tương lai của tôi còn dài lắm.
Mỗi đêm sau này, cũng sẽ rực rỡ như thế.
Và tôi nghĩ — cuộc đời của Cố Huệ Quốc và mẹ tôi…cũng còn rất dài.