Khi phụ thân tỉnh dậy, ta đang ngồi bên cạnh, thuận tay đưa bát canh giải rượu từ nhà bếp cho ông.
Ông vừa hớn hở nhận lấy, vừa cười khen:
"Nữ nhi ngoan, đúng là hiếu thuận."
Lại thêm một câu:
"Đây là việc của hạ nhân, con không cần tự mình làm."
Miệng thì nói thế, nhưng ông vẫn uống một hơi cạn sạch, chẳng chừa một giọt.
Chờ ông uống xong, ta thản nhiên nói:
"Cha, những ông chủ nhà khác đều có rất nhiều nàng thiếp đẹp. Hay là để con tìm vài mỹ nhân về cho cha, thêm chút niềm vui?"
Phụ thân lập tức sặc, may mà canh đã uống cạn, không bị nghẹn.
Ông dáo dác liếc nhìn xung quanh như kẻ trộm, chắc chắn rằng mẫu thân không có mặt nghe thấy lời này, rồi vội vàng kêu lên:
"Con ngoan, đừng có ly gián cha với mẹ con."
Ông đặt bát xuống, trong nháy mắt đã hiểu ý của ta.
Có chút chột dạ, ông nói:
"À, đúng rồi, hôm qua cha quên bảo con, Tạ công tử ở lại nhà chúng ta rồi, là cha sơ suất."
Ông giải thích rằng đây là do Tạ Tô Duẫn tự mình đề nghị, ông không tiện từ chối.
Nhìn vẻ mặt của phụ thân, ta đoán chắc Tạ Tô Duẫn đã cho ông không ít lợi ích, đến mức ông bắt đầu nói đỡ cho hắn:
"Giang gia chúng ta đâu phải gia đình khắt khe cổ hủ. Chỉ là thêm một nam sủng, có gì to tát đâu. Biểu tỷ của con, sau khi hòa ly thì cả đời không tái giá, mà còn nuôi đến mấy người đấy."
...
Ta thật sự không muốn nhắc đến vị biểu tỷ đó.
Ký ức thời thơ ấu về những nam sủng được nàng nuôi dưỡng, với ta, là cơn ác mộng tràn ngập mùi phấn son nồng nặc đến buồn nôn.
Sau khi xác nhận rằng phụ thân không có ý đồ gì khác, chỉ đơn thuần bị Tạ Tô Duẫn dụ dỗ bằng lợi ích và lỡ lời đồng ý cho hắn ở lại viện của ta, ông bèn nghĩ ra cái cớ:
“Cứ nói công tử được ban từ trong cung, giờ làm nam sủng của tiểu thư.”
Người Giang gia quả thật không cứng nhắc, bảo thủ.
Triều đại đã nhiều lần thay đổi, nhưng Giang gia vẫn trường tồn.
Thời xưa vốn không quá phong kiến, Giang gia tiếp nối tư tưởng cởi mở ấy.
Dù là hòa ly, bỏ chồng, tái giá, nuôi nam sủng hay sống cuộc sống một vợ một chồng không có thiếp, những điều đó trong Giang gia đều chẳng phải chuyện lạ.
Nữ nhi Giang gia tuy luôn ghi nhớ nữ tắc, nữ huấn, nhưng chỉ là đọc cho có, không đặt nặng trong lòng.
Bởi vậy, phụ thân không coi việc này là to tát.
Ông nghĩ rằng, nếu ta thích Tạ Tô Duẫn thì cứ thuận nước đẩy thuyền.
Nếu không thích, thậm chí ghét hắn, thì cứ đuổi đi.
Thích hay Ghét?
Ta không rõ.
Tạ Tô Duẫn với thân phận thấp kém dần bước vào cuộc sống của ta.