Chúng ta nhìn nhau rất lâu, cuối cùng, ta thu hồi ánh mắt, không che giấu vẻ lạnh lẽo trong đôi mắt của mình nữa.
Hắn chán ghét ta, chẳng lẽ ta không chán ghét hắn sao?
Ta không cần quay lại làm hoàng hậu, cũng chẳng muốn nhận bất kỳ ân thưởng nào khác, chỉ đưa ra hai yêu cầu bồi thường.
Hắn đã sai trước, lại có quần thần làm chứng, không thể dễ dàng từ chối ta.
Yêu cầu thứ nhất, ta đưa ánh mắt về phía Lệ Yên Nhiên.
Nàng ta đã sớm thất thố, mặt mũi loang lổ phấn son, tưởng rằng ta muốn tính sổ với nàng, hoảng hốt quay sang cầu cứu Lệ quốc cữu.
Lệ quốc cữu chỉ do dự trong chốc lát, liền hất áo quỳ xuống, nhận hết mọi tội trạng, khẳng định rằng đây đều là chủ ý của hắn và đại cung nữ kia, rằng Lệ quý phi hoàn toàn không hay biết gì.
Hai người đó bị áp giải vào thiên lao, Lệ quốc cữu sau này e là khó tránh khỏi bị xử trảm, còn đại cung nữ thì bị đánh c.h.ế.t ngay bên ngoài đại điện.
Lệ Yên Nhiên kinh hoàng chưa kịp hoàn hồn, còn đang định từ nay sống cẩn thận thì ta nói:
"Quý phi nương nương đại nghĩa diệt thân, thật đáng khâm phục. Chi bằng để nàng ấy thay thế ta, trở thành hoàng hậu."
Lệ Yên Nhiên ngây người tại chỗ.
Tạ Trì siết c.h.ặ.t t.a.y vịn vào long ỷ, nhìn chằm chằm vào ta:
"Giang Ứng Thiền, ngươi có ý gì?"
Ta mỉm cười:
"Hoàng thượng, đây không phải kết quả mà ngài muốn ngay từ đầu sao?"
Hắn trầm mặc, không nói gì thêm.
Ta đưa ra yêu cầu thứ hai:
"Thả tên nhạc sư đang bị giam trong ngục ra, đưa hắn về Giang gia."
Người mà chính tay hắn nhốt, ta muốn chính tay hắn phải thả.
Tạ Trì vốn chẳng đặt gã nhạc sư kia vào mắt, có lẽ từ đầu hắn cũng không tin có người thực sự quyến rũ được ta.
Hắn nghĩ rằng ta chỉ muốn báo đáp một kẻ trung thành, nên rất dễ dàng đồng ý.
Nhưng hắn nhanh chóng hối hận vì đã đồng ý quá nhanh.
Tạ Tô Duẫn bước ra, mặc dù bị thị vệ áp giải hai bên, nhưng dáng vẻ lại tựa như một công tử quyền quý đang dắt người tùy tùng đi du ngoạn, vừa xuất hiện đã khiến cả đại điện sửng sốt.
Dáng vẻ hắn sinh ra đã khiến người khác kinh diễm, nhưng điều gây kinh ngạc hơn cả là hắn quá giống Tạ Trì.